Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Mạt Lị vẫn không hề xuất hiện, người đưa bọn họ đến đi tới nơi ghép đôi người yêu lúc trước được đổi thành giảng viên Triệu.
“Các học viên, quy tắc hôm nay có chút thay đổi.” Giọng nói của giảng viên Triệu dịu dàng: “Hôm nay chúng ta không ghép đôi với người yêu ngẫu nhiên nữa.”
Mọi người: “…”
Lại muốn kiếm chuyện gì đây?
Giảng viên Triệu cũng không úp mở, cười nói với người chơi: “Hôm nay sẽ do học viên tự lựa chọn người yêu.”
Ngân Tô giơ tay đặt câu hỏi: “Tùy ý chọn sao?”
“Đúng vậy.”
Giảng viên Triệu giơ tay vỗ vỗ, sáu NPC từ ngoài cửa lần lượt đi vào.
“Sao lại chỉ có sáu người?”
Có người nhìn ra ngoài cửa, hành lang bên ngoài trống không, chẳng còn NPC nào khác nữa.
Thực sự chỉ có sáu NPC.
Nhưng bây giờ vẫn còn chín người chơi mà… Thế này thì ghép đôi như nào?
Giảng viên Triệu giải đáp thắc mắc cho bọn họ rất nhanh: “Hôm qua có học viên không biết trân trọng người yêu của mình, tổn thương bọn họ, cho nên hôm nay chỉ có sáu người yêu có thể để cho mọi người lựa chọn.”
Ý của giảng viên Triệu rất rõ ràng.
Tất nhiên những người khác cũng biết giảng viên Triệu nói tới tổ hợp ba người 0 điểm.
Ngu Chi: “Ai chọn trước?”
Tất nhiên người lựa chọn càng về sau sẽ càng nguy hiểm.
“Xếp hạng mức độ cảm mến của hôm qua, điểm cao chọn trước.”
Thế chẳng phải là tổ hợp ba người 0 điểm không được chọn sao?
Ngân Tô không quan tâm, thậm chí còn thong dong đặt câu hỏi: “Giảng viên Triệu, có thể cùng chọn một người yêu không?”
Sắc mặt giảng viên Triệu sa sầm: “Cô đang nói cái gì thế? Không phải tôi từng dạy mấy người là giữa người yêu với nhau cần có sự chung thủy một lòng sao?! Sao cô có thể nói ra câu vô sỉ như thế!!”
“Giảng viên Triệu, cũng không thể nói như vậy, người yêu nào thì em cũng rất chung thủy một lòng, bây giờ bọn họ đều ở bên em, thân mật không thể tách rời…” Hai tay Ngân Tô ôm ngực, vẻ mặt hạnh phúc.
Khóe miệng giảng viên Triệu hơi giật giật, hiển nhiên là đang nghĩ tới hai người yêu mất tích của cô, cái tên b**n th** chết tiệt này…
Ngân Tô thay đổi giọng nói: “Hơn nữa, có lẽ người yêu của em thích hưởng phúc, trái ôm phải ấp thì sao? Sao giảng viên Triệu có thể làm chủ thay người khác? Ai quy định chung thủy một lòng chỉ có thể đối với một người? Trong tim chúng em ấp ủ tình yêu lớn lao, tầm mắt và lòng dạ sao có thể thiếu cởi mở đến thế!”
Ngân Tô nói có sách mách có chứng.
Những người chơi còn lại: “…”
Còn có thể nói liều như vậy?
Sẽ không vi phạm quy tắc tử vong nào đó chứ?
“Cô cô cô… cô đúng là nói xằng nói bậy!!!” Hiển nhiên giảng viên Triệu bị chọc giận rồi, thịt trên hai má cũng run rẩy.
Ngân Tô có lí chẳng sợ: “Em cảm thấy em nói rất có lý, hay là giảng viên Triệu suy nghĩ thật kĩ về lời nói của em đi.”
Giảng viên Triệu: “…”
Cô là giảng viên hay tôi là giảng viên!!
“Ra ngoài! Cô ra ngoài cho tôi!!” Giảng viên Triệu chỉ vào cửa, đuổi Ngân Tô ra ngoài.
Ngân Tô giống như một triều thần tận tâm tận lực: “Sự thật mất lòng mà giảng viên Triệu, thầy tức giận như thế, chẳng lẽ không phải là vì em nói đúng hay sao? Nội tâm thầy cũng cho là như vậy nhỉ? Giảng viên Triệu, thầy phải nhìn thẳng vào nội tâm của mình nha…”
Giảng viên Triệu cũng đã thay đổi giọng nói: “Cút! Cút ra ngoài! Thật mất mặt!”
Ngân Tô ấp ủ tâm trạng nặng nề không được thấu hiểu, một bước quay đầu ba lần mà rời khỏi gian phòng.
Ô Bất Kinh ngẫm nghĩ, cũng rời đi theo Ngân Tô, dù sao cậu ta cũng không có mức độ cảm mến, chắc chắn không có phần cho cậu ta lựa chọn, tốt nhất là cứ theo sát bước chân của đại lão!
Mọi người: “…”
Thế mà chỉ bị đuổi ra ngoài.
Sau khi Ngân Tô rời đi, giảng viên Triệu hồi phục tâm trạng, bảo người chơi bắt đầu lựa chọn người yêu của mình.
Sáu người yêu đứng trước mặt người chơi, thần thái khác nhau, cao thấp béo gầy cũng không tương đồng, dung mạo có xấu có đẹp.
Trải qua hai ngày thử thách, người đẹp thì độc ác, người xấu cũng độc ác, nói chung là chẳng có ai dễ đối phó cả.
Nếu đã không dễ đối phó thì chi bằng lựa chọn người có dung mạo xinh đẹp.
Đợi người chơi lựa chọn xong, giảng viên Triệu đi tới trước mặt bọn họ, giọng điệu khá là nghiêm túc: “Hi vọng mọi người biết trân trọng người yêu của mình, giành được lòng cảm mến của người yêu, điều này liên quan đến việc mọi người có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không.”
Vương Đức Khang: “Không có người yêu để chọn thì sao?”
Giảng viên Triệu quay đầu nhìn Vương Đức Khang, bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên một độ cong quái dị: “Hi vọng học viên có thể nhanh chóng tìm được người yêu của mình, nếu không e rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Chuyện không hay…
Chuyện không hay gì?
“Đi đâu tìm?”
“Đây là chuyện mà học viên nên tự suy nghĩ.” Giảng viên Triệu hừ một tiếng: “Ai bảo cậu không trân trọng người yêu của mình.”
Nói xong, giảng viên Triệu trực tiếp rời đi.
Ly Khương và Tạ Bán An lập tức ra ngoài tìm Ngân Tô.
Ngân Tô và Ô Bất Kinh dựa lên tường ở ngoài cửa, giống như hai học sinh bị giáo viên phạt đứng vậy.
Ly Khương: “Tô tiểu thư, giảng viên Triệu nói là phải tự đi tìm người yêu, khả năng không tìm được sẽ xảy ra chuyện.”
“Tự tìm?”
“Ừm…”
“Còn có chuyện tốt như vậy?” Ngân Tô hơi nhướng mày: “Đây chẳng phải là có thể tùy ý chọn sao? Giảng viên Triệu đối với tôi thật tốt.”
“…”
Đấy là tốt ư?
Ly Khương hít nhẹ một hơi: “Nhưng người trong trại huấn luyện đều đã có đôi có cặp, trừ nhân viên công tác ra thì không còn ai lẻ loi…”
Chắc hẳn nhân viên không tính là “người yêu”, cho dù lựa chọn bọn họ thì cũng không có tác dụng.
“Cướp người yêu của người khác là được rồi, dù sao tôi cũng không có đạo đức, chỉ thích đập chậu cướp hoa.” Mặt mày Ngân Tô toàn là ý cười, bàn tay nắm lại trong không trung, kiên định nói: “Người yêu của tôi ơi, tôi đi tìm em đây!”
Ly Khương: “…”
Những người chơi khác ra ngoài đúng lúc Ngân Tô nói câu đó.
Ánh mắt Ngân Tô dừng lại ở trên người yêu của bọn họ, tim mọi người đều không kiềm được mà thắt lại, cô sẽ không “đập chậu cướp hoa” thật chứ?
Có lẽ do Ngân Tô nhìn chằm chằm như hổ đói, bọn họ đều quên mất chuyện của Vương Đức Khang, nhao nhao dẫn người yêu của mình rời đi.
May mà Ngân Tô chỉ nhìn thôi, không có ý định cướp hoa của đồng bọn.
Cô vẫn yêu bọn họ lắm!
Ngân Tô đợi bọn họ rời đi rồi cũng ra ngoài.
Ly Khương nhớ tới manh mối tối qua vẫn chưa nói cho Ngân Tô, vội vàng kéo Tạ Bán An đuổi theo.
“Tô tiểu thư, tối qua chúng tôi phát hiện một vài thứ…”
…
…
Ngân Tô nhìn nhìn bảng gỗ, trừ vài vết máu và một ít mùi thuốc cổ quái bên trên bảng gỗ ra thì không thấy bất kỳ chữ viết hay vết khắc nào nữa.
Ngân Tô cầm bảng gỗ suy ngẫm một lát, đột nhiên hỏi Ly Khương: “Tôi đã nói cho mọi người nguyên nhân vào phó bản này chưa?”
Ly Khương chớp chớp hàng mi đẫm nước mắt: “Chưa.”
Trước đây bọn họ nói sẽ tìm cơ hội để hỏi, về sau không phải là quên thì chính là không có cơ hội, đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ tại sao Tô tiểu thư kéo bọn họ vào phó bản này.
“Tôi nhận được lời mời của phó bản này ở núi Vân Linh.”
Núi Vân Linh… Vườn thực vật đó?
Ly Khương đột nhiên nhớ lại một vài thông tin cô ấy nhận được trước khi vào phó bản, đại khái là bên núi Vân Linh đang điều động số lượng lớn người chơi, hình như núi Vân Linh xảy ra chuyện rồi.
“Không phải Tô tiểu thư mời chúng tôi sao?” Ly Khương khó hiểu: “Sao cô cũng được mời vậy? Người gửi lời mời là ai?”
Phó bản này chỉ có 12 người chơi, hình như Tô tiểu thư chỉ quen biết mấy người bọn họ…
“Không phải người chơi, là phó bản.” Ngân Tô nói: “Điều này không quan trọng.”