Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Ly Khương: “…” Điều này mà không quan trọng sao? Phó bản “mời” người chơi?
Không phải “lời mời” của phó bản toàn là trực tiếp kéo người chơi vào ư? Sao còn có thể để người chơi mời thêm những người khác?!
“Điều quan trọng là núi Vân Linh có một cây đào ngàn năm.” Ngân Tô xoay bảng gỗ trong tay: “Trên cây đào treo rất nhiều bảng gỗ tương tự cái này.”
Trong bức ảnh cô nhìn thấy trên diễn đàn, cây đào ngàn năm đó treo những bảng gỗ tương tự.
Địa điểm phó bản ở núi Vân Linh, bây giờ trong phó bản xuất hiện bảng gỗ tương tự trên cây đào, mà chủ đề chính của phó bản này là yêu đương.
Cây đào còn được ca ngợi là cây tình yêu.
Cặp đôi sẽ viết những lời thề rồi treo lên cây để cầu nguyện.
Còn người không có người yêu mà mong ước về nửa kia của mình cũng sẽ bày tỏ nguyện vọng liên quan đến tình yêu.
Tạ Bán An: “Ý của Tô tiểu thư là phó bản này có liên quan với cây đào ngàn năm ở núi Vân Linh?”
“Không biết.” Ngân Tô cũng không thể nói một cách tuyệt đối: “Có lẽ là có, có lẽ là không.”
Cho dù có liên quan với cây đào đó thì trong phó bản cũng không xuất hiện cây đào hoặc đồ vật liên quan đến cây đào.
Bọn họ cũng không liên lạc với thế giới bên ngoài được, chỉ có thể nghĩ cách qua ải.
Tin tức của thế giới bên ngoài không có ích khi ở trong phó bản cho lắm.
Nên bây giờ vẫn phải tìm manh mối trong phó bản này.
…
…
Bên ngoài tòa chính.
Đặng Diệp Diệp đứng ở cửa, hơi lo lắng mà đi đi lại lại, thỉnh thoảng còn nhìn người chơi ở nơi không xa một cái.
Ngu Chi đã dẫn người yêu của cô ta đi rồi.
Còn lại là Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm, Vương Đức Khang không có người yêu, rời đi trước bọn họ một bước.
Không biết Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm đã nói cái gì, rất nhanh liền quay đầu đi về hướng cô ta, Hồ Cầm mở miệng: “Đặng Diệp Diệp, có phải tối qua Vương Đức Khang động thủ với cô hay không?”
Đặng Diệp Diệp: “…”
“Vương Đức Khang đã đi rồi, cô có thể nói thật.” Hồ Cầm lại nói: “Tối qua tôi cũng bị anh ta đánh lén.”
Đặng Diệp Diệp cấu vào tay mình, eo bàn tay (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) chi chít dấu móng tay, mãi mới gật đầu: “Ừm.”
Diêu Bá Thanh: “Tôi đã nói tôi không nhìn lầm mà. Lúc trước tại sao cô không xác nhận? Anh ta là hung thủ giết cô đấy! Chúng ta nhiều người như vậy, anh ta còn có thể ăn cô chắc?”
Đặng Diệp Diệp: “…”
Hồ Cầm thì hiểu được sự băn khoăn của Đặng Diệp Diệp, nói đỡ cho cô ta: “Thực lực của cô ấy không đủ mạnh, không dám đắc tội với Vương Đức Khang.”
Đặng Diệp Diệp cảm kích nhìn Hồ Cầm một cái.
“Vệ Huệ Nhi…” Lúc trước Hồ Cầm đã hoài nghi cái chết của Vệ Huệ Nhi có liên quan đến Vương Đức Khang: “Cũng bị anh ta giết phải không?”
Đặng Diệp Diệp nuốt nước bọt: “Cứ xem là thế đi.”
“Vương Đức Khang muốn làm cái gì? Tại sao lại giết người chơi?” Hồ Cầm không hiểu.
Cho tới hiện nay vẫn chưa xuất hiện tình trạng người chơi cần phải cạnh tranh.
Nên cho dù mọi người không hợp tác, đều là người lạ chưa từng quen biết, nước sông không phạm nước giếng là được.
Nếu Vương Đức Khang không phải b**n th** thì…
Diêu Bá Thanh: “Có người chơi giết đồng loại không cần lý do, trước đây tôi gặp phải một người trong phó bản, anh ta chỉ thích hành hạ người chơi đến chết mà thôi.”
Hồ Cầm: “Vẫn còn một khả năng, anh ta là nội gián.”
Dường như Diêu Bá Thanh cũng nghĩ tới vấn đề này, cau mày thành hình chữ xuyên (川):
“Cho dù anh ta thuộc trường hợp nào thì bây giờ nên nghĩ xem liệu anh ta có thể tiếp tục ra tay với chúng ta hay không, tốt nhất là chúng ta vẫn nên tiên hạ thủ vi cường.”
Hồ Cầm: “Thực lực Vương Đức Khang cũng không kém.”
Dường như Ngu Chi không muốn tham dự vào chuyện này, còn bốn người Tô Hảo Hảo… Tô Hảo Hảo chính là kẻ điên, ba người còn lại do cô cầm đầu, dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình thì không để tâm.
Tối qua Hồ Cầm bị Vương Đức Khang đánh lén, đương nhiên cô ta sẽ không tha thứ cho Vương Đức Khang, muốn báo thù.
Nhưng muốn giải quyết Vương Đức Khang, dựa vào hai người bọn họ, cộng thêm một người mới thực lực không mạnh…
Khó.
Tạm thời không có phương án hay, hai người thương lượng một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi kiếm mức độ cảm mến trước.
“Đặng Diệp Diệp, cô đi cùng chúng tôi không?” Hồ Cầm hỏi Đặng Diệp Diệp.
Một chút bất ngờ vụt qua khuôn mặt Đặng Diệp Diệp: “Tôi ư?”
“Tôi…”
Đặng Diệp Diệp nhìn qua cánh cửa không còn ai đi ra, hơi do dự.
Tối qua Hồ Cầm bị Vương Đức Khang đánh lén, chắc chắn cô ta không hợp với Vương Đức Khang, còn Diêu Bá Thanh thì chủ trương loại bỏ Vương Đức Khang…
Như vậy thì bọn họ đứng cùng một chiến tuyến.
Tuy thực lực Tô Hảo Hảo mạnh nhưng cô ấy không có ân oán gì với Vương Đức Khang.
Cô ta với Tô Hảo Hảo cũng không tính là có quan hệ gì, nếu gặp phải Vương Đức Khang, rất có khả năng cô ấy sẽ không lo chuyện bao đồng giống vừa nãy.
Sau khi Đặng Diệp Diệp cân nhắc lợi và hại, cuối cùng quyết định đi theo Hồ Cầm.
…
…
Ngân Tô quyết định đi đập chậu cướp hoa trước, tìm một người yêu cho bản thân.
Quy trình của Ngân Tô là lựa chọn một người yêu mà mình nhìn trúng trước, sau đó xử lý bồ của người yêu rồi cướp thẻ tỏ tình của người yêu, cuối cùng là tỏ tình với người đó.
Người yêu mất bồ, còn bị cướp thẻ tỏ tình: “…”
Đối mặt với thế lực hung ác, người yêu không thể không cúi đầu mà đổi người yêu cho bản thân.
Ngân Tô tìm được người yêu xong còn tiện thể tìm một người yêu ngoan ngoãn ngọt ngào cho vú em.
Ngân Tô giành được một em gái xinh đẹp nên rất vui vẻ, kéo tay em gái không buông: “Yên tâm, chỉ cần em sống sót thì tôi sẽ đối xử tốt với em, em là duy nhất của tôi.”
Quái vật tóc nằm bò trên bả vai Ngân Tô đang phấn khích mà nhún nhảy —— Hi hi hi, chết rồi thì sẽ không phải nữa.
Em gái mới có một cái tên rất hay, đó là Đỗ Khả Doanh.
Dường như Đỗ Khả Doanh cạn lời đến nỗi muốn trợn trắng mắt nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại, nặn ra một nụ cười: “Hi vọng anh nói được làm được, bây giờ chúng ta đi làm gì?”
Đỗ Khả Doanh nói xong thì liếc những người khác một cái: “Nhiều người như vậy đều đi cùng nhau sao? Em muốn ở với một mình anh cơ.”
Vẻ mặt Ngân Tô vui mừng như kiểu lí tưởng lớn gặp nhau: “Tôi cũng muốn ở với một mình em, làm chút chuyện riêng tư… Nhưng bọn họ cứ muốn đi theo, tôi cũng không thể giết bọn họ đúng chứ?”
Ly Khương × Tạ Bán An: “…”
Ô Bất Kinh: “!!!” Ơ!
Đỗ Khả Doanh nghiêng đầu, ánh sáng trong mắt dao động: “Tại sao lại không thể?”
Ngân Tô dò xét Đỗ Khả Doanh một lát, cười nói: “Đương nhiên là để tích đức cho em yêu, tôi đã có kế hoạch cho chuyện về sau của em yêu rồi… Sao thế, em yêu không lo nghĩ cho tôi ư?”
Đỗ Khả Doanh: “…”
Đỗ Khả Doanh chỉ trầm mặc hai giây rồi lại hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Thế chúng ta đi đâu đây?”
“Em muốn đi đâu?”
“Nơi em muốn đi, anh sẽ dẫn em đi phải không?”
“Đấy là tất nhiên.” Ngân Tô đồng ý ngay lập tức: “Nhưng trước lúc đó, tôi có một nơi muốn đến.”
Đỗ Khả Doanh bĩu môi, không vui vẻ lắm: “Nơi nào mà cứ phải đến? Chúng ta không thể đi hẹn hò trước sao?”
Dáng vẻ Ngân Tô nghiêm túc: “Tôi muốn chuyên tâm hẹn hò với em yêu nên phải đi xử lí chút chuyện nhỏ này để tránh về sau sẽ bị làm phiền, tôi đều lo nghĩ cho em yêu, chắc chắn em yêu sẽ ủng hộ tôi đúng không?”
Đỗ Khả Doanh: “…”