Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Ngân Tô đến căn nhà tình yêu cùng Ly Khương trước, định xem thử căn phòng tối qua bọn họ từng tới.
Dường như Đỗ Khả Doanh hơi kiêng dè nơi này, thấy Ngân Tô đến đây liền hỏi: “Ban ngày tới chỗ này làm gì?”
“Không thể tới sao?”
Đỗ Khả Doanh không nói là có thể, cũng không nói là không thể, nhưng giống như không muốn đi về phía trước nữa.
Phản ứng của ba NPC người yêu còn lại cũng giống như Đỗ Khả Doanh, không bằng lòng tiếp tục đi về phía trước.
“Thế em đợi tôi ở đây.” Cuối cùng Ngân Tô nói: “Tôi sẽ trở về nhanh thôi, ngoan chút.”
Đỗ Khả Doanh muốn nói gì đó, Ngân Tô lại rút ống thép ra, nhìn cô ấy một cách dịu dàng thương yêu.
Đỗ Khả Doanh lập tức nở nụ cười, hai ngón tay đặt bên môi, hôn gió: “Em đợi anh đó.”
Những NPC người yêu khác cũng ở lại tại chỗ.
Đỗ Khả Doanh nhìn mấy người đi xa, lập tức quay đầu nói với một NPC người yêu bên cạnh: “Đi gọi nhân viên an ninh, có người xông vào căn nhà tình yêu giữa ban ngày…”
Nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Khả Doanh lộ ra vẻ độc ác.
…
…
Xung quanh căn nhà tình yêu không có ai, ban ngày cửa phòng đều mở, trên cửa không có tên của người chơi.
Số lượng phòng là cố định, điều không cố định là người chơi ở phòng nào —— Vì xếp hạng mức độ cảm mến của mỗi tối đều sẽ biến động.
Ly Khương đi đến tận cùng, chỉ vào cửa phòng còn đang đóng: “Chính là căn phòng này.”
Ly Khương quen đường quen nẻo mà mở cửa phòng ra, nhưng cảnh tượng trong phòng không giống như Ly Khương miêu tả.
Trên tường không có chữ máu, trong phòng cũng không có quá nhiều đồ nội thất, trừ việc rộng rãi hơn những phòng khác một chút ra thì chẳng có gì khác biệt.
Ngân Tô dùng thuật giám định quét một lượt, cũng không phát hiện chỗ nào kì quái.
“Liệu có phải ban ngày và ban đêm nhìn thấy khác nhau không?” Ly Khương nói.
Ngân Tô tin rằng Ly Khương không nói dối.
Bây giờ không nhìn thấy, nếu không phải căn phòng này chỉ xuất hiện vào ban đêm thì chính là nó đã không còn ở đây nữa.
“Chắc hẳn chủ nhân của căn phòng này là nhân vật quan trọng.” Ly Khương rất cảm động vì Ngân Tô tin tưởng mình: “Tìm được anh ta thì có lẽ sẽ biết được chìa khóa qua ải là gì.”
“Ra ngoài trước đã.”
Ngân Tô vừa dứt lời, ngoài cửa liền có một giọng nói truyền tới.
“Mấy người ở đây làm cái gì!”
Không biết từ lúc nào có một người đàn ông đứng ngoài cửa, quần áo trên người ông ta hơi giống đồng phục bảo vệ, trong tay cầm một cây gậy dài, sắc mặt sa sầm nhìn bọn họ.
Nhân viên an ninh.
Hai ngày trước bọn họ đều chưa từng gặp qua nhân viên an ninh.
Cây gậy trong tay nhân viên an ninh có dòng điện truyền đi xẹt xẹt, ông ta tới gần: “Mấy người ở đây làm cái gì?”
Ngân Tô điềm tĩnh nói: “Tham quan một tí.”
Linh vật vẫn ở bên cạnh, sao lại bắt đầu xui xẻo rồi?
Giọng nói của nhân viên an ninh càng lạnh: “Ai nói với cô là ở đây được tham quan?”
“Đỗ Khả Doanh.” Ngân Tô không chút do dự mà bán đứng người yêu: “Cô ấy nói với tôi là ở đây có thể tham quan, làm sao… Ở đây không được sao? Cô ấy lừa tôi? Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, sao cô ấy có thể lừa tôi!”
Ngân Tô càng nói càng giống như có chuyện đó thật, dường như là thực sự bị lừa tới đây.
“…”
Dường như nhân viên an ninh đang suy xét lời cô nói, không hề lập tức tấn công.
Xem ra ban ngày đi vào căn nhà tình yêu không phải là quy tắc tử vong, nhân viên an ninh có thể tự phán đoán và xử lý.
“Cho dù mấy người bị lừa tới đây thì cũng không thể tránh khỏi bị trừng phạt.” Cuối cùng nhân viên an ninh hừ một tiếng: “Tất cả mấy người đều đến phòng giam kiểm điểm.”
Phòng giam?
Chưa từng nghe thấy Mạt Lị nhắc tới nơi này, trên quy tắc cũng không xuất hiện… Thế mà vẫn còn map ẩn giấu?
NPC nhiệt tình mời mọc, chẳng lẽ không đi xem thử?
Ngân Tô cực kì hứng thú mà vẫy tay: “Dẫn đường.”
Nhân viên an ninh: “…”
Phòng giam mà nhân viên an ninh nói ở ngay bên cạnh căn nhà tình yêu, đi mấy bước là tới rồi. Nhân viên an ninh mở cửa, ra hiệu bọn họ đi vào.
Ngân Tô: “Nhốt bao lâu thế?”
“Đến lúc thì tôi tự khắc sẽ tự tới thả mấy người ra.”
Sầm!
Cửa phòng giam đóng lại.
Cả phòng giam tối đen như mực.
Ngân Tô lấy đèn pin ra, ánh sáng nhấp nháy không ổn định, cô dùng sức vỗ vỗ cho đến khi ánh sáng ổn định lại.
“A!”
Ô Bất Kinh đột nhiên hô to một tiếng, không biết dưới chân giẫm phải cái gì, trượt ngã xuống đất, té dập mông.
“…”
Ngân Tô soi đèn về phía Ô Bất Kinh.
Cạnh chân Ô Bất Kinh có mấy cái xương, ánh sáng di chuyển về phía trước, xương trắng dày đặc rải rác khắp nơi.
Ô Bất Kinh đã bò dậy, ném thuật trị liệu cho bản thân theo thói quen —— Đương nhiên cũng không quên mấy người còn lại.
Trong hoàn cảnh tối đen như mực, đột nhiên có một cơn lạnh thấu tim, nếu không phải trước đây đã có kinh nghiệm thế này thì Ly Khương và Tạ Bán An cũng sẽ cảm thấy là có quái vật đang đến gần bọn họ.
“Nhiều xương trắng như vậy…”
Bên cạnh tường trong phòng giam toàn là xương trắng, số lượng nhiều như thế, mọi người nhìn cũng sởn cả da gà.
“Liệu có phải người bị nhốt trong phòng giam đều chết rồi không?” Giọng nói Ô Bất Kinh run rẩy.
“Xem thử xung quanh trước đã.” Ly Khương nhìn bốn phía, đề nghị: “Biết đâu sẽ có manh mối gì đó.”
Trừ xương trắng ra thì trong phòng giam còn rải rác mấy bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Chắc hẳn là đồ của chủ nhân xương trắng.
…
…
Bốn người tập hợp toàn bộ đồ vật có vẻ hữu dụng vào một chỗ, lúc này ngồi thành một vòng tròn, xem từng cái từng cái một.
Đều là một số đồ vật tùy thân mang theo, mức độ mới cũ khác nhau.
“Tô tiểu thư, cô xem cái này.” Ly Khương đưa một cái huy hiệu cho Ngân Tô.
Huy hiệu đã hơi gỉ nhưng vẫn có thể nhìn rõ chữ “cấm” ở giữa.
Đây là huy hiệu của Cục điều tra cấm kỵ.
Ngân Tô lật mặt sau của huy hiệu, phía sau có khắc tên.
Phần họ đã bị ăn mòn, chỉ có thể nhìn rõ một chữ “Thận” phía sau.
“Đây cũng là đồ trong thế giới hiện thực.” Tạ Bán An đưa một đồ vật khác qua.
“Tại sao ở đây lại có đồ của thế giới hiện thực?” Ô Bất Kinh không hiểu: “Không phải đồ của thế giới hiện thực không thể mang vào thế giới trò chơi sao?”
“Đồ trong thế giới trò chơi có thể mang ra ngoài, tất nhiên cũng có đạo cụ có thể mang đồ của thế giới hiện thực vào trong thế giới trò chơi.” Ly Khương giải thích cho Ô Bất Kinh: “Chẳng hạn như đạo cụ không gian. Nếu người chơi tử vong thì đạo cụ không gian sẽ biến mất, còn đồ vật của thế giới hiện thực sẽ sót lại trong phó bản theo một xác suất nhất định.”
Rất có khả năng người chết ở đây đều là người chơi ngày trước.
Ô Bất Kinh nuốt nước bọt: “Hài cốt người chơi không bị làm mới sao?”
“Có phó bản sẽ không.” Khuôn mặt nhỏ của Ly Khương hơi sa sầm: “Để lại hài cốt người chơi từng chết ở đây cũng là một cách để uy h**p và dọa nạt mà trò chơi thích sử dụng.”
Giống như phòng giam này, là một không gian khép kín, cộng thêm việc không phải người chơi nào cũng có thể đi vào đây, nên nơi này rất thích hợp để bỏ lại hài cốt người chơi ngày trước.
“Soạt ——”
Âm thanh vừa vang lên, Ô Bất Kinh đã quay đèn pin trong tay về hướng âm thanh truyền tới giống như phản xạ có điều kiện vậy.
Trong góc chỉ có xương trắng, không phát hiện thứ gì khác.
“Sột soạt ——”
Âm thanh vang lên từ một hướng khác.
Nhưng khi ánh đèn chiếu qua đó thì vẫn không nhìn thấy gì cả.
“Thứ gì thế…” Ô Bất Kinh không bình tĩnh nổi nữa.
“Tôi thích những thứ giả thần giả quỷ lắm.” Ngân Tô cười nói, không định đứng dậy mà chỉ thả quái vật tóc ra.