Edit: Fang
Beta: Yan
“Sột soạt ——”
Âm thanh càng lúc càng lớn.
Ô Bất Kinh không biết âm thanh này là do quái vật tóc của Ngân Tô tạo ra, hay là do các quái vật khác, cậu ta căng thẳng nhìn xung quanh.
“Soạt…”
“Sột soạt…”
Làn gió nhẹ thổi từ trong bóng tối lại, lạnh thấu xương.
Tiếng sột soạt đều đặn dần trở nên hỗn loạn, rồi nhốn nháo chạy mất dạng.
Dù hốc mắt của Ly Khương ửng đỏ nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh đi về hướng âm thanh truyền tới. Tuy nhiên, Ly Khương chỉ thấy một thứ gì đó đen như mực đang lăn lông lốc, không nhìn rõ là thứ gì.
Thứ đó di chuyển rất nhanh, ánh sáng đèn pin cũng không thể chiếu tới được vị trí của nó.
“Soạt ——”
Sau tiếng động vừa rồi, xung quanh bỗng tĩnh lặng.
Chùm ánh sáng đảo qua đảo lại, chẳng có gì bất thường.
Ly Khương khó hiểu huơ đèn pin, lúc cô ấy soi ánh sáng vào bên cạnh mình, con ngươi cô ấy bỗng co rụt lại, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Mái tóc đen quấn thành vật có dạng hình người, đang đứng ở bên cạnh Ly Khương.
Tim Ly Khương đập loạn mấy nhịp, nếu cô ấy không thấy mấy lọn tóc nhô ra từ đỉnh đầu người đó thì cô ấy đã đấm một quyền tới rồi.
Ly Khương có ấn tượng vô cùng sâu sắc với ‘thú cưng nhỏ’ của Ngân Tô, nhất là ở phó bản chung cư Kim Điển. Lúc đó, nó nằm sấp trên vai Ngân Tô, vươn những lọn tóc ra thành một cây đại thụ, chơi đùa với đám quái vật trong phó bản.
Không biết Tô tiểu thư tìm đâu ra được thú cưng lợi hại như vậy… Thật hâm mộ, cô ấy cũng muốn có.
Giọng Ngân Tô vang lên từ bên cạnh: “Cái gì vậy?”
Quái vật tóc thu vài lọn tóc lại, để lộ thứ bên dưới —— là một quái vật có hình dạng giống con người.
Quái vật có ba con mắt lớn màu đỏ, như nhiễm máu.
Nhưng ba con mắt đó không giống của Nhị Lang Thần, con mắt thứ ba của quái vật mọc ở miệng, không biết cái miệng của quái vật đã chạy đi đâu rồi.
Ngân Tô vội vàng phất tay, quái vật tóc biết ý che con mắt thứ ba của quái vật Nhị Lang, chỉ chừa nửa khuôn mặt bên trên.
Quái vật Nhị Lang trừng hai con mắt đỏ bừng, đầy oán hận.
“Có biết nói chuyện không?”
“Xem thường ai đấy!” Một giọng nam tức giận vang lên, âm thanh trầm đục, như bị thứ gì đó chặn lại.
“Biết nói chuyện là tốt rồi… Nhưng mà miệng cậu ở đâu vậy?” Ngân Tô tò mò.
“Ai cần cô lo!” Quái vật Nhị Lang rất có chí khí, thậm chí còn hơi kiêu ngạo.
Ngân Tô không so đo với cậu ta, hỏi: “Cậu trốn ở chỗ này làm gì? Vì cậu lớn lên có ba con mắt nhưng lại không có miệng nên bị đồng loại xa lánh hả?”
Quái vật Nhị Lang: “???”
Từ từ đã!! Đây là lời mà một con người sẽ nói sao?!!
Quái vật Nhị Lang giống như bị lời này chọc giận, bắt đầu vùng vẫy giãy dụa, nhưng đáng tiếc quái vật tóc quấn cậu ta rất chặt, không có một kẽ hở, giãy dụa cũng chỉ phí công.
Ngân Tô chờ cậu ta giãy xong, mới bắt đầu hỏi vài vấn đề.
“Cậu tên gì?”
“Không nhớ rõ.”
“Sao cậu lại biến thành như này?”
“Không biết.”
“Vậy cậu biết cái gì?”
“Tôi biết…” Quái vật Nhị Lang tràn ngập ác ý: “Làm thế nào để g**t ch*t cô.”
Ừm ừm, quái vật luôn có một tinh thần mạnh mẽ, không chịu phục tùng, mặc dù thân bị vây hãm, cũng không quên ý nghĩ —— g**t ch*t con mồi.
Ngân Tô cảm thấy không ai có thể chăm chỉ, chuyên tâm, một lòng một dạ bằng quái vật!
Nếu ở thế giới hiện thực, không chừng cậu ta sẽ nhận được giải thưởng Nhân vật truyền cảm hứng nhất năm.
Dưới sự “khuyên bảo” của Ngân Tô, cuối cùng quái vật Nhị Lang cũng học được cách nói chuyện chuẩn mực.
“Trại huấn luyện?… Chẳng qua chỉ là địa ngục ăn người không nhả xương mà thôi! Tốt nghiệp? Ha ha ha ha… Không ai có thể tốt nghiệp, mấy người đến cũng đã đến rồi, đừng hòng rời đi, ở lại đây mãi mãi đi!”
“Chết như thế nào cũng là chết, sao không để tôi giúp cô? Ngao…”
Quái vật Nhị Lang nói nói vài câu thì không kìm được mà lộ ra bản tính, cảm thấy cậu ta nói được thì sẽ thật sự làm được.
“Tình yêu… Tình yêu?… Chỉ là chất dinh dưỡng cho thứ đó thôi.”
Cuối cùng Ngân Tô cũng thấy chút manh mối hữu ích: “Thứ đó là cái gì?”
Quái vật Nhị Lang cười xùy: “Còn có thể là cái gì, Trình Diệu Dương chứ sao. Trình Diệu Dương đó… Trình Diệu Dương… Trình Diệu Dương…”
Giọng quái vật Nhị Lang trở nên kỳ dị, lặp đi lặp lại cái tên này, ban đầu chỉ thì thầm, sau đó thì từng chữ đều ngập tràn sát ý.
“Trình Diệu Dương chính là đồ b**n th**!” Quái vật Nhị Lang đột nhiên mắng, tuôn một hơi hơn trăm chữ, càng mắng càng kích động.
“Ừ ừ ừ, b**n th**, cậu đừng kích động.” Ngân Tô trấn an quái vật Nhị Lang: “Cậu nói xem Trình Diệu Dương đã làm chuyện gì b**n th**?”
“…”
Tiếng mắng mỏ của quái vật Nhị Lang nhỏ dần.
Tròng mắt cậu ta bắt đầu đảo qua đảo lại, xem ra là có ý đồ xấu: “Cô giúp tôi một việc, tôi kể cho cô về Trình Diệu Dương, thế nào?”
Ngân Tô thở dài, NPC phát nhiệm vụ.
“Việc gì?”
Quái vật Nhị Lang: “Tôi bị mất một khối ngọc bội. Nếu cô có thể tìm lại giúp tôi thì tôi sẽ kể cho cô nghe về chuyện của Trình Diệu Dương.”
“Ngọc bội? Đi đâu tìm?”
Quái vật Nhị Lang trợn mắt, tức giận nói: “Nếu biết thì tôi còn nhờ cô tìm giúp làm gì?”
“Không phải cậu có ba mắt sao? Con mắt đó của cậu không có năng lực gì đặc biệt à?”
Quái vật Nhị Lang: “…” Thích đâm vào chỗ đau của người khác đúng không?
…
…
Quái vật Nhị Lang muốn tìm một khối huyết ngọc, cậu ta nói là bị Trình Diệu Dương lấy đi, nhưng bây giờ khối huyết ngọc đó ở đâu thì cậu ta lại không biết.
Nhưng quái vật Nhị Lang có cung cấp một manh mối.
Ba giờ sáng hằng đêm, cậu ta đều cảm giác được khối huyết ngọc ở gần đây, rất gần cậu ta…
“Gần vậy sao cậu không đi tìm?” Ô Bất Kinh nói nhỏ.
Bấy giờ, trong ‘phòng giam’★ yên tĩnh, quái vật Nhị Lang có thể nghe rõ ràng.
★ Quái vật tóc đang quấn (giam) quái vật Nhị Lang, tạo thành ‘phòng giam’.
“Tìm rồi, nếu tôi tìm thấy thì còn nhờ mấy người làm gì?” Quái vật Nhị Lang nói với giọng điệu tức giận: “Tôi không thể rời khỏi đây! Trình Diệu Dương là đồ khốn nạn… Khốn nạn!!”
Ô Bất Kinh: “…”
Mắng thì mắng, nhìn cậu ta làm gì? Cậu ta đâu phải Trình Diệu Dương!
Ô Bất Kinh vội vàng nấp sau Ngân Tô, tránh ánh mắt công kích của quái vật Nhị Lang.
“Tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi, nếu mấy người tìm được huyết ngọc, tôi sẽ nói hết tất cả những gì tôi biết, còn nếu không tìm được, ha…”
Quái vật Nhị Lang cười lạnh, nhắm mắt, không nói nữa.
Ngân Tô để quái vật tóc kéo quái vật Nhị Lang đi, bọn Ly Khương lập tức vây tới hỏi: “Tô tiểu thư, con quái vật đó nói thật không?”
Ngân Tô: “Sao cũng được, trước tiên phải tìm được khối ngọc kia đã.”
Huyết ngọc có ích hay không là một chuyện, tìm được nó hay không lại là một chuyện khác.
Ly Khương gật đầu, cô ấy tin rằng con quái vật đó không thể đoạt được đồ của Ngân Tô.
Ly Khương suy tư nói: “Cậu ta nói có thể cảm nhận khối ngọc ở gần đây… Gần đây chỉ có phòng tình yêu… Lẽ nào là căn phòng chúng ta tìm thấy vào tối qua?”
Tạ Bán An: “Nhưng tối qua chúng ta đã lục soát rất kỹ rồi, không tìm được gì cả..”
“Không biết, đợi tối lại đi xem thử xem sao.” Vừa rồi bọn họ chỉ nhìn thấy một gian phòng trống, nếu quái vật Nhị Lang thật sự cảm nhận được khối huyết ngọc vào ban đêm, vậy thì đến đêm lại đi xem thử chút.
Tục ngữ có câu, thực tiễn ra chân lý…