Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Lúc nhân viên an ninh thả nhóm người Ngân Tô ra thì đã là buổi chiều rồi.
Quả nhiên quái vật Nhị Lang không thể rời khỏi phòng giam, đến cửa là bị bật trở về, Ngân Tô chỉ đành bảo quái vật tóc thả cậu ta ra.
Quái vật Nhị Lang đứng trong bóng tối, giọng nói vặn vẹo cổ quái: “Tôi đợi tin tốt của mấy người.”
Dường như nhân viên an ninh không nhìn thấy quái vật Nhị Lang, sầm một tiếng đóng cửa lại.
“Mấy người có thể đi rồi.” Vẻ mặt nhân viên an ninh vẫn sa sầm: “Đừng phạm lỗi nữa, lần sau mấy người không may mắn được như vậy nữa đâu.”
Ngân Tô: “…”
Nên lần này tính là xui xẻo hay may mắn?
Nhân viên an ninh không nói gì nhiều, đích thân nhìn bọn họ rời khỏi căn nhà tình yêu.
Đỗ Khả Doanh và mấy NPC người yêu vẫn đợi ở bên ngoài, Ngân Tô ra ngoài nhìn một cái là thấy ngay cô ấy —— Dù sao em gái trông xinh đẹp như thế, không muốn nhìn thấy cũng khó.
Đỗ Khả Doanh thấy cô vẫn còn lành lặn xuất hiện, rõ ràng đáy mắt vụt qua một chút kinh ngạc.
“Em yêu, em ngoan quá đi.” Ngân Tô tiến lên, nắm lấy tay Đỗ Khả Doanh, cảm động vô cùng: “Lâu như vậy mà vẫn ở đây đợi tôi, tôi biết là trong tim em có tôi mà.”
Đỗ Khả Doanh muốn rút tay ra, dùng sức… dùng sức nữa… không rút được, trái lại tay bị bóp đến mức đau đớn.
Đáng chết!
Tại sao cô không chết ở trong đó!!
Đỗ Khả Doanh oán hận trong lòng nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút nào, nở nụ cười dịu dàng: “Đương nhiên trong tim em có anh yêu rồi.”
Ngân Tô cảm thán: “Em yêu ngoan như vậy, tôi phải thưởng cho em mới được.”
“…”
Đỗ Khả Doanh hoài nghi tên điên này muốn gây chuyện.
Nhưng Ngân Tô hoàn toàn không để cho cô ấy cơ hội từ chối, kéo cô ấy đi, còn không quên chào hỏi mấy NPC người yêu đi cùng còn lại.
Ngân Tô thưởng Đỗ Khả Doanh đi trải nghiệm các hạng mục đặc sắc ở phố Bắc một lượt, rõ ràng là chuyện cô nên làm, cuối cùng đều rớt lên đầu cô ấy.
Từ triển lãm thêu thùa đi ra, mười ngón tay của Đỗ Khả Doanh sưng đỏ, đầu ngón tay toàn là lỗ kim chi chít chì chịt.
Ngân Tô vẫn nắm tay, trong giọng nói toàn là sự tán thưởng: “Xem xem đầu ngón tay của bảo bối nhà chúng ta, tròn trĩnh đáng yêu biết bao.”
“!!!” Đáng yêu cha nhà cô!
Đỗ Khả Doanh đau đến mức nét mặt vặn vẹo nhưng vẫn không dám dùng sức.
Cô ấy dùng sức, cái người đáng ghét này sẽ càng dùng sức, người đau vẫn sẽ là cô ấy.
Ô Bất Kinh cũng sợ hãi mà lùi về sau, có lúc đại lão thật sự… rất b**n th**.
NPC cũng b**n th** không lại cô.
Chẳng lẽ cách để đối phó với NPC là phải b**n th** hơn NPC?
“…” Thôi bỏ đi, cậu ta cũng không có lá gan ấy, cậu ta chỉ là một vú em máu giấy!
“Đó là Đặng Diệp Diệp nhỉ?” Tạ Bán An nhìn sang một bên khác, kéo kéo ống tay áo Ly Khương: “Hình như cô ấy không bình thường lắm.”
Ly Khương nhìn theo hướng Tạ Bán An chỉ.
Đặng Diệp Diệp được một chàng trai ôm vai, vẻ mặt cô ta tràn đầy ý cười mà nép sát vào lòng chàng trai giống như thật sự đang ở trong thời kỳ mặn nồng.
Lúc trước bọn họ từng thấy Đặng Diệp Diệp và NPC người yêu ở với nhau, cả người vô cùng cứng nhắc và ngượng nghịu, căn bản không được tự nhiên như bây giờ.
Tự nhiên đến mức…
Dường như đó thật sự là người yêu của cô ta.
Cô ta đã quên mất bản thân đang ở trong trò chơi cấm kỵ.
“Tô tiểu thư, Đặng Diệp Diệp hơi bất thường, tôi đi xem thử.” Ly Khương nói với Ngân Tô một tiếng rồi dẫn Tạ Bán An rời đi.
Ly Khương tiến lên thì phát hiện phía sau Đặng Diệp Diệp còn có Hồ Cầm đi theo.
Hai bên bắt gặp nhau.
Mục đích không nói cũng rõ, đều vì tình trạng của Đặng Diệp Diệp không bình thường lắm.
Ly Khương: “Cô ấy làm sao thế?”
Hồ Cầm có ấn tượng rất tốt về Ly Khương, lúc này Ly Khương hỏi, cô ta cũng không che giấu: “Hôm nay cô ấy đi cùng chúng tôi, hình như buổi sáng cơ thể cô ấy không thoải mái lắm, thỉnh thoảng còn phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng tinh thần thì không có vấn đề gì lớn…
Sau khi ăn bữa trưa, cô ấy nói cơ thể khó chịu, muốn nghỉ ngơi một lát. Chúng tôi để cô ấy đi nghỉ ngơi trước…
Nhưng đợi sau khi chúng tôi hoàn thành một hạng mục hẹn hò thì Đặng Diệp Diệp đã trở nên hơi kỳ quái, cô ấy cứ nhìn NPC mà cười.
Chúng tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng hơi bần thần.
Tôi bảo cô ấy đi cùng chúng tôi nhưng cô ấy từ chối rồi, trái lại đi vào một cửa hàng khác cùng NPC, về sau tôi không gặp được cô ấy nữa.
Sau đó chính là vừa nãy, tôi nhìn thấy cô ấy nên mới đi theo xem thử…”
Hồ Cầm thở hắt ra một hơi, nói: “Vừa nãy tôi gọi cô ấy mấy lần nhưng cô ấy không trả lời, hình như đã hoàn toàn quên mất tôi, trong mắt chỉ có NPC đó.”
Trạng thái của Đặng Diệp Diệp giống với những NPC học viên khác, lúc này đã đắm chìm trong tình yêu tươi đẹp, khuôn mặt toàn là vẻ hạnh phúc.
Hồ Cầm muốn làm rõ nguyên nhân Đặng Diệp Diệp biến thành dáng vẻ này để đề phòng mình sa bẫy.
Nhưng đi theo cả đường, cô ta cũng không thu hoạch được gì.
“Tuy sáng nay cô ấy vẫn luôn đi cùng chúng tôi nhưng sau buổi trưa chúng tôi và cô ấy đã từng tách ra, tôi không biết khoảng thời gian đó cô ấy đã trải qua chuyện gì.” Hồ Cầm cau mày nói: “Nếu là vi phạm quy tắc thì chắc chắn ở trong khoảng thời gian đó. Nếu không phải quy tắc thì chính là… bị ô nhiễm rồi.”
Đặng Diệp Diệp đề phòng Vương Đức Khang.
Vương Đức Khang chưa xuất hiện mà chính cô ta đã biến thành dáng vẻ này trước rồi…
Ly Khương do dự một lát nhưng vẫn nói: “Để tôi đi xem thử cô ấy.”
“Ý…”
Hồ Cầm chưa nói hết thì Ly Khương đã chạy qua đó rồi.
Hồ Cầm không định qua đó, cô ta nhìn Tạ Bán An một cái: “Cậu cứ để cô ấy qua đó như thế?”
Tạ Bán An không hề lo lắng, cười cười dịu dàng: “A Ly có chừng mực.”
Hồ Cầm: “…”
Ly Khương dẫn theo một NPC người yêu, mục tiêu không nhỏ, cô ấy còn chưa đến gần Đặng Diệp Diệp thì chàng trai bên cạnh Đặng Diệp Diệp đã phát hiện cô ấy đi tới, lập tức kéo Đặng Diệp Diệp rời đi.
“Đặng Diệp Diệp!” Ly Khương lập tức gọi một tiếng.
Dường như Đặng Diệp Diệp không nghe thấy có người gọi cô ta, vẻ mặt hạnh phúc chạy lon ton theo chàng trai.
“Đặng Diệp Diệp!”
Đặng Diệp Diệp cũng không thèm quay đầu mà rời đi cùng chàng trai, hai người cười cười nói nói, hoàn toàn không để tâm đến tiếng gọi phía sau.
Ly Khương không đuổi theo nữa.
Đặng Diệp Diệp đã không còn chút phản ứng nào, cho dù có thuốc cũng chưa chắc đã có hiệu quả, hơn nữa… cô ta dễ bị hoàn toàn đánh mất chính mình như vậy, cho dù thuốc tạm thời cứu được cô ta thì cô ta vẫn sẽ giẫm lại vào vết xe đổ rất nhanh.
Nếu bản thân không cố gắng giãy giụa thì thần tiên cũng không cứu nổi…
Ly Khương lau nước mắt trên mặt, đứng tại chỗ một lát rồi mới trở về chỗ Tạ Bán An.
Hồ Cầm sớm đã lường trước được: “Vừa nãy tôi gọi cô ấy cũng thế, cô ấy đã không còn nghe thấy giọng nói của chúng ta… Sao cô lại khóc rồi? Vì Đặng Diệp Diệp?”
Hồ Cầm rất hoảng hốt.
Lúc trước cô ta đã phát hiện Ly Khương rất thích khóc, mỗi lần gặp mặt không phải là đang rơi nước mắt thì hốc mắt cũng đỏ.
Trước đây cô ta không rõ tại sao cô gái này lại khóc.
Nhưng bây giờ lại khóc vì một người lạ… không đến mức đó chứ?
Ly Khương lắc đầu, hai tay lau nước mắt, nhưng lau thế nào cũng không lau hết được, cuối cùng cô ấy từ bỏ, lấy cái bình Ngân Tô đưa ra hứng dưới cằm.
Hồ Cầm: “…”
Không hiểu nhưng rất sốc.
Ly Khương và Hồ Cầm tách ra rất nhanh, cô ấy trở về tìm Ngân Tô, nói với cô về tình trạng của Đặng Diệp Diệp.
Ngân Tô không phản ứng quá nhiều, giống như là nghe thấy một tin vặt vãnh, dẫn Đỗ Khả Doanh tiếp tục buổi hẹn hò chiều.