Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 471

Edit: Fang

Beta: Wendy, Yan

Tiết học buổi tối.

Hôm nay Ngân Tô không giết Đỗ Khả Doanh vì tối nay cô định đến căn nhà tình yêu. 

Ban ngày không cho phép học viên đến căn nhà tình yêu, ai biết được người không có mức độ cảm mến đến căn nhà tình yêu vào ban đêm thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Để an toàn, Ngân Tô giữ lại mạng của Đỗ Khả Doanh.

Đăng Diệp Diệp không xuất hiện trong tiết học, còn  những người khác thì đều tới rồi. 

Vương Đức Khang và Diêu Bá Thanh, Hồ Cầm có ân oán, ba người đứng cách nhau cực xa, chỉ sợ đến gần sẽ kích hoạt buff đánh nhau.

Cuối cùng hôm nay tổ hợp ba người không điểm cũng giải tán, ngay cả Vương Đức Khang cũng không tế người yêu, cũng sở hữu mức độ cảm mến.

Cuối cùng người đội sổ biến thành Diêu Bá Thanh. 

Mặt Diêu Bá Thanh xoẹt một cái biến sắc, không ngờ mình sẽ thấp điểm nhất.

Hai ngày trước có không điểm đội sổ nên không cần lo việc đến phòng phụ đạo yêu đương, hôm nay lại không thoát được…

Diêu Bá Thanh đợi giảng viên rời đi thì tìm Ngân Tô ngay lập tức: “Tô tiểu thư, xin hỏi tình hình ở phòng phụ đạo yêu đương thế nào? Có nguy hiểm không?”

Ngân Tô: “Nguy hiểm hay không thì phải coi bản thân.”

Diêu Bá Thanh: “…”

Chính là coi thực lực nhỉ?

Ngân Tô không đưa ra được lời khuyên gì cho Diêu Bá Thanh, dù sao kinh nghiệm của cô chính là xử gọn giáo viên phụ đạo. 

Đó là ngọn nguồn nguy hiểm của phòng phụ đạo yêu đương, mất ngọn nguồn rồi thì tự nhiên sẽ không còn nguy hiểm nữa.

Diêu Bá Thanh mặt ủ mày ê nhìn những người khác rời đi, lo lắng mà đi về phía phòng phụ đạo yêu đương. 

Căn nhà tình yêu.

Ngân Tô tìm thấy gian phòng dán tên của cô, sau khi đi vào thì dùng thuật giám định quét một lượt, chỉ là một gian phòng bình thường, không có gì khác lạ.

Ngân Tô hẹn thời gian đi thám hiểm với mấy người còn lại xong, bây giờ ở lại trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Quái vật tóc có chỗ dừng chân là bắt đầu bén rễ nảy mầm, nhanh chóng trang trí gian phòng một phen, quái vật phi nhân loại đến cũng phải khóc cha gọi mẹ.

Ngân Tô nhìn cái màn bằng tóc rủ xuống, rơi vào trầm tư.

Tại sao cuộc sống của cô tăm tối như vậy?

Cuối cùng Ngân Tô vẫn vén cái màn bằng tóc ra, nằm lên giường, tuy quái dị một chút nhưng thứ này cách âm lại còn có chức năng bảo vệ, rất thích hợp dùng lúc đi ngủ.

Ngân Tô dùng điện thoại đặt báo thức, đúng giờ thức dậy đi ra ngoài.

Cô vừa mở cửa đã mặt đối mặt với một người sắc mặt trắng bệch, đối phương chỉ đứng ở cửa phòng cô, cũng không biết đã đứng bao lâu.

“…”

“…”

Im lặng là chủ đề chính của căn nhà tình yêu hôm nay sao.

Ngân Tô lùi vào phòng, xoẹt một cái đóng cửa lại.

Mở cửa là giết!

Dọa chết người ta!

Linh vật vẫn ở trong căn phòng sát vách, sao cô đã bắt đầu xui xẻo rồi!

Ra cửa là gặp quỷ!

Ngân Tô chửi bóng chửi gió rồi rút ống thép ra, mở cửa một lần nữa.

Thứ ngoài cửa vẫn ở đó, hiển nhiên cũng chưa phản ứng lại, lúc này thấy cửa mở ra, nghiến răng muốn bổ nhào tới.

Ngân Tô giơ ống thép lên chặn bàn tay quái vật đang thò tới, cười một cách u ám: “Nửa đêm nửa hôm còn nhiệt tình như vậy, thế thì tôi không khách sáo nữa.”

Đến thời gian giao hẹn thì Ly Khương nghe thấy có tiếng động bên ngoài, cô ấy hé mở cửa ra lén lút nhìn một cái, thấy rõ là Ngân Tô thì mới yên tâm mở hẳn cửa ra.

Ly Khương vừa ra ngoài thì Ô Bất Kinh đã lách qua, chạy về phía Ngân Tô giống như một con khỉ vậy.

Ly Khương: “…”

Ly Khương gọi Tạ Bán An ra ngoài trước.

Ngân Tô đã xử gọn con quái vật đó, đang kéo co với quái vật tóc, một người kéo đầu một người kéo chân…

Cuối cùng quái vật tóc thắt đứt con quái vật đó, một chia thành hai.

Ngân Tô xách một nửa con quái vật đứng trong hành lang dài u tối, bên cạnh còn có tóc giương nanh múa vuốt.

Nhất thời không biết ai mới là quái vật. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Ngân Tô thở dài trong lòng, nuôi sống gia đình thật sự khó khăn.

Ô Bất Kinh bị Ngân Tô dọa, dừng cách đó hai mét, lúc này đang do dự mà di chuyển về phía Ngân Tô. 

Cũng không biết đã bổ não cái gì, cậu ta đột nhiên bắt đầu ném thuật trị liệu lên người Ngân Tô.  

Cơ thể Ngân Tô cứ như là bị dòng nước gột rửa, hết lần này tới lần khác.

“…”

A!

Giết cậu ta đi!

“Tô tiểu thư…” Ly Khương đứng ở đầu bên kia vẫy vẫy tay với bọn họ.

Ngân Tô hít thở sâu một hơi, không được giết đồng bọn, nhẫn nhịn… nhẫn nhịn!!

Ngân Tô nắm chặt ống thép, sải bước đi về phía Ly Khương, ánh mắt nhìn Ly Khương càng thêm yêu mến, coi coi A Ly nhà chúng ta, đáng yêu biết bao!

Ly Khương: “???”

Bốn người lại đứng ở trước cửa phòng cuối cùng, vẫn là Ly Khương phụ trách mở cửa.

Cửa phòng mở ra, không giống như ban ngày nhìn thấy, cả gian phòng có thêm rất nhiều đồ vật, hoặc có thể nói là thay đổi cực lớn.

Gian phòng này không cùng một phong cách với những gian phòng khác.

Ly Khương nhỏ giọng nói: “Tối qua tôi và Tiểu An đã cẩn thận lục soát, chỉ tìm thấy bảng gỗ… Không biết miếng ngọc bội đó được giấu ở đâu? Chúng ta có cần chia nhau ra tìm không?”

“Không cần.”

Ngân Tô bảo bọn họ đứng ở cạnh cửa, cô trực tiếp dùng thuật giám định. 

Tuy đồ vật trong phòng nhiều nhưng thứ hữu dụng lại không có.

Cuối cùng Ngân Tô tìm thấy một cái bảng tên trong khe hẹp.

Quái vật tóc lấy bảng tên ra, đưa vào tay Ngân Tô, bảng tên đã bị gãy, có vẻ là có người cố ý bẻ gãy…

Ngân Tô lau bụi bặm bên trên, ghép nó vào với nhau, đọc tên trên đó: “Trình Diệu Dương.”

Ly Khương lẩm bẩm: “Cho nên gian phòng này là của Trình Diệu Dương…”

Ngân Tô đưa bảng tên cho Ly Khương: “Chắc là vậy.”

“Ngọc bội sẽ ở đâu đây?” Ly Khương quan sát gian phòng, suy nghĩ xem ở đâu còn có thể giấu đồ vật.

“Không ở đây.” Ngân Tô lại đưa ra đáp án khẳng định. 

“Hả?”

“Ít nhất là bây giờ không ở đây.” Ngân Tô lấy điện thoại ra xem thời gian: “Quái vật ba mắt trong phòng giam nói cậu ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngọc bội vào khoảng ba giờ sáng, bây giờ vẫn chưa tới lúc.”

Bây giờ vẫn còn khoảng mười phút nữa mới tới ba giờ sáng.

Ly Khương bị thu hút bởi cái điện thoại của Ngân Tô: “Điện thoại của Tô tiểu thư ở đâu ra thế?”

Phó bản này không cần dùng đến điện thoại nên bọn họ không được phát điện thoại. 

Điện thoại của trò chơi cũng không mang vào được…

“Rút trúng.”

“Rút trúng?” Ly Khương nhất thời không phản ứng kịp: “Rút ở đâu?”

“Blind box đó, còn có thể rút ở đâu… Còn có chỗ khác có thể rút à?”

“???”

Là cái blind box 999 điểm tích lũy bịp người?

Ánh mắt Ngân Tô đột nhiên sáng lên, vẫy tay gọi linh vật: “Tạ tiên sinh, tới đây tới đây.”

Tạ Bán An khó hiểu mà đi tới: “Tô tiểu thư, làm sao thế?”

Ngân Tô trực tiếp mở cửa hàng trong điện thoại, mở giao diện blind box, đưa ra trước mặt Tạ Bán An: “Rút.”

Giao diện cá nhân mà trò chơi trực tiếp mở ra, những người chơi khác không thể nhìn thấy, nhưng mở điện thoại thì có thể!

Chẳng phải điện thoại được chế tạo vì thời khắc này sao?!

“???”

Nếu cậu ta không nhớ nhầm thì bây giờ bọn họ đang tìm manh mối.

Tạ Bán An càng thêm khó hiểu mà nhìn Ngân Tô. 

Ngân Tô cổ vũ cậu ta: “Không sao, cậu cứ to gan mà rút, tiền tính vào của tôi.”

Tạ Bán An: “…”

“Phải ấn thật?”

“Ấn đi.” Ngân Tô gật đầu. 

“Lỡ như không rút trúng…”

“Phải tin tưởng bản thân cậu!” Ngân Tô không tin người may mắn có thể xui xẻo bằng cô! “Không rút trúng cũng chẳng sao.”

Tạ Bán An: “…”

Tạ Bán An cảm thấy bây giờ bọn họ không nên mở blind box ở đây, nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của Ngân Tô, cuối cùng vẫn do dự mà giơ ngón tay ra ấn một cái.

【Chúc mừng người chơi giành được 10000 điểm tích lũy】

Bình Luận (0)
Comment