Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 473

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Sao có thể ở trên người cậu ta?

Trên người cậu ta làm gì có ngọc bội?

Người này đùa giỡn cậu ta à?!

“Cô không tìm thấy ngọc bội thì cũng không cần lừa tôi như vậy chứ? Cô coi tôi là kẻ ngốc à?” Quái vật Nhị Lang tức giận nói.

Ngân Tô không nói chuyện, để quái vật tóc kéo quái vật Nhị Lang qua.

“Cô làm gì thế?”

Ngân Tô ấn đầu quái vật Nhị Lang, tươi cười nói: “Giúp cậu tìm ngọc bội đó.”

Đầu quái vật Nhị Lang bị ấn xuống đất, má dán vào mặt đất lạnh lẽo, cơn ớn lạnh xộc thẳng vào trán cậu ta.

Cô muốn tìm ngọc bội ở đâu?

Cô ấn lấy mình là muốn làm gì?!

“Cô thả tôi ra!!” Quái vật Nhị Lang sợ hãi trong lòng, giãy giụa theo bản năng. 

“Ngọc bội ở đâu thế?” Ô Bất Kinh hoang mang hỏi Tạ Bán An: “Sao Tô tiểu thư biết ngọc bội ở trên người cậu ta?”

Tạ Bán An cũng mơ hồ, đâu thể trả lời được câu hỏi này.

Ly Khương trầm tư nhìn quái vật Nhị Lang: “Là con mắt.”

“Con mắt?!”

Ô Bất Kinh và Tạ Bán An cùng nhìn về phía quái vật Nhị Lang. 

Quái vật Nhị Lang trợn trừng con mắt, nhìn khuôn mặt Ngân Tô chậm rãi phóng to, ống thép lạnh lẽo sượt qua trán, sống mũi, dừng ở con mắt thứ ba của cậu ta.

Con mắt đó cảm nhận được sự uy h**p, nhắm mắt lại theo bản năng. 

Nhưng một giây sau lại bị cưỡng ép mở ra, trong con mắt đỏ máu phản chiếu khuôn mặt tươi cười của cô gái: “Cậu nói xem có người bình thường nào lại mọc tới ba con mắt?”

“Tôi cũng không phải con người!” Quái vật Nhị Lang định hướng rất chính xác về bản thân: “Mọc ba con mắt thì làm sao… Cô muốn làm cái gì? Cô muốn làm gì mắt của tôi? Dừng tay!! Kẻ điên nhà cô dừng tay cho tôi!”

Quái vật Nhị Lang chỉ thấy cảm giác đau đớn khó thể chịu đựng lan ra toàn thân: “A ——”

Quái vật Nhị Lang không nhịn được hét thành tiếng.

Ngân Tô thả quái vật Nhị Lang ra, con mắt trong tay biến thành một miếng ngọc bội màu đỏ máu.

【Ngọc huyết: Ngọc bội không đáng tiền, may ra có thể mang đến niềm vui bất ngờ cho bạn.】

【Giới hạn sử dụng: Chỉ trong phó bản hiện tại】

【Số lần sử dụng: 1】

Là một đạo cụ.

Ngọc bội không lớn lắm, đường kính chỉ khoảng 4cm, có màu đỏ máu, sờ thấy vài hoa văn, nhưng căn bản không nhìn ra bên trên có cái gì.

Cái này nói là ngọc… sờ lại thấy giống gỗ hơn.

Ngân Tô đưa ngọc bội cho quái vật Nhị Lang xem: “Nhìn đi, đây có phải ngọc bội của cậu không?”

Hai tay quái vật Nhị Lang vẫn bị quái vật tóc trói, chỉ có thể lăn qua lăn lại trên mặt đất, miệng thì mắng chửi kẻ điên là Ngân Tô để phát tiết.

Nhìn thấy ngọc bội Ngân Tô đưa tới trước mặt, tiếng chửi của quái vật Nhị Lang đột ngột im bặt.

Ngọc bội…

Là ngọc bội của cậu ta!

Sao có thể ở trên người cậu ta?!

Khuôn mặt quái vật Nhị Lang lộ ra vẻ kích động, muốn lấy nhưng động đậy mới nhớ ra tay chân mình đều đang bị trói, dưới sự gấp rút, cậu ta trực tiếp dùng đầu đụng qua đó.

Tay của Ngân Tô hơi giơ lên, đầu quái vật Nhị Lang đụng vào không khí.

“Cô…”

“Trình Diệu Dương.” Ngân Tô nhắc nhở quái vật Nhị Lang. 

“…”

Quái vật Nhị Lang nghiến nghiến răng, mãi mới lên tiếng: “Tôi nói cho cô, cô trả ngọc bội cho tôi.”

“Được thôi.” Ngân Tô đồng ý một cách nhanh gọn.

“Cô để tôi đứng dậy trước!” Quái vật Nhị Lang nằm dưới đất với tư thế kì quặc, tâm trạng vô cùng khó chịu. 

Trình Diệu Dương. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cậu ta và Trình Diệu Dương là bạn học, cha mẹ bọn họ ở cùng một thôn, từ mầm non đến cấp ba, cậu ta và Trình Diệu Dương đều học cùng một trường, cùng một lớp.

Cha mẹ cậu ta làm ăn ở ngoài, đến lúc cậu ta học cấp ba, công việc kinh doanh cũng càng ngày càng phát đạt, hoàn cảnh nhà cậu ta tốt hơn nhà Trình Diệu Dương rất nhiều, bình thường cũng không chơi với nhau.

Hơn nữa cậu ta cũng sống ở trên thị trấn, không trở về thôn.

Cho nên quan hệ của bọn họ cũng không tính là tốt lắm, chỉ là một người bạn bình thường quen biết mười mấy năm.

Về sau trong lớp có thêm một học sinh chuyển trường tên Tôn Tâm Di, chẳng bao lâu Tôn Tâm Di cũng trở thành bạn gái của cậu ta.

Tôn Tâm Di nói với cậu ta rằng có người cứ đưa thư tình cho cô ta.

Lúc đó cậu ta cũng không để bụng, Tôn Tâm Di rất xinh đẹp, người thích cô ta không ít, đưa thư tình cho cô ta cũng không có gì kì quái.

Cậu ta an ủi Tôn Tâm Di đừng nghĩ nhiều.

Qua mấy tuần sau, Tôn Tâm Di lại nhắc đến chuyện này một lần nữa, nói là đối phương càng ngày càng quá đáng rồi lấy thư tình ra cho cậu ta xem.

Cậu ta cho rằng đa số thư tình chẳng có gì khác nhau, nhưng thư tình Tôn Tâm Di lấy ra cho cậu ta xem ——

Bên trên viết đầy những chữ “tớ thích cậu”, “tớ yêu cậu”, từng câu từng chữ đều khiến người ta không thoải mái. 

Người đó biết mấy giờ Tôn Tâm Di xuất phát từ nhà để đến trường.

Biết thời gian Tôn Tâm Di tan học về nhà.

Biết lúc nào Tôn Tâm Di đến lớp học thêm, lúc nào đi dạo phố với ai.

Thậm chí còn biết tất cả những chuyện cậu ta và Tôn Tâm Di từng làm lúc hẹn hò… Cho dù lúc đó bọn họ cũng không làm chuyện gì quá đáng, nhiều nhất chỉ là nắm tay.

Nhưng những nội dung này, chắc chắn chứng tỏ người viết thư vẫn luôn âm thầm theo dõi bọn họ.

Cậu ta muốn tìm ra người viết thư.

Nhưng đối phương không hề kí tên, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, không giống thói quen viết tay bình thường. 

Nhưng cậu ta vẫn đối sánh với chữ của những bạn học khác trong lớp, tiếc rằng không thu hoạch được gì.

Trong trường có nhiều học sinh như vậy, dựa vào nét chữ để tìm người có chút khó.

Cuối cùng cậu ta định rình người đưa thư.

Nhưng đối phương cứ như biết trước vậy, khoảng thời gian đó không hề đưa thư nữa.

Cứ như vậy một tháng lại trôi qua, Tôn Tâm Di cũng không nhận được bất kỳ bức thư nào nữa, lúc bọn họ đều cho rằng chuyện này đã qua đi…

Cậu ta tình cờ phát hiện một bức thư trong cặp sách của Trình Diệu Dương. 

Nét chữ trong thư giống y hệt với nét chữ trong thư tình mà Tôn Tâm Di nhận được!

Cậu ta dẫn người dạy cho Trình Diệu Dương một bài học.

Trình Diệu Dương không nói một lời, không biện minh cho bản thân, cũng không phủ nhận.

Nhưng ngày thứ hai, Trình Diệu Dương không đi học.

Qua hai ngày sau, nghe những người khác nói, cậu ta mới biết được Trình Diệu Dương nằm viện rồi, cậu ta hơi sợ hãi, dù sao mình từng dẫn người đánh Trình Diệu Dương, lo lắng có phải mình ra tay quá nặng dẫn đến Trình Diệu Dương nằm viện hay không. 

Nhưng nghĩ đến chuyện Trình Diệu Dương từng làm với bạn gái mình, cậu ta lại không đồng cảm với Trình Diệu Dương một chút nào.

Mấy ngày sau không có ai tới tìm cậu ta.

Học kì đó Trình Diệu Dương cũng không đi học.

Cho đến học kì tiếp theo cậu ta mới nhìn thấy Trình Diệu Dương. 

Nhưng lúc đó Trình Diệu Dương mập lên rất nhiều, trước đây Trình Diệu Dương chỉ là một học sinh bình thường trong lớp, có mấy người bạn qua lại với nhau.

Nhưng lần này trở về, Trình Diệu Dương trở nên u ám hơn hẳn, bạn học chơi cùng hồi trước cũng cách xa Trình Diệu Dương.

Trình Diệu Dương cứ luôn trốn trong góc, nhìn chằm chằm cậu ta và Tôn Tâm Di… chủ yếu là Tôn Tâm Di. 

Cậu ta cảnh cáo Trình Diệu Dương nhiều lần, tiếc là cũng chẳng có tác dụng gì, Trình Diệu Dương cứ giống như một con rắn độc trốn trong bóng tối mà dòm ngó Tôn Tâm Di vậy.

Không sợ sự uy h**p và cảnh cáo của cậu ta, càng không để tâm việc bị đánh, cậu ta cũng hết cách với Trình Diệu Dương. 

Tôn Tâm Di rất sợ Trình Diệu Dương.

Nhưng cho dù nói với giáo viên thì cũng không có tác dụng, vì Trình Diệu Dương chưa từng làm chuyện gì.

Nhìn người khác không phạm pháp.

Trình Diệu Dương cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của cậu ta với Tôn Tâm Di, mà vì chuyện này, Tôn Tâm Di càng cần cậu ta hơn, tình cảm giữa bọn họ càng ngày càng tốt.

Một học kì trôi qua, Trình Diệu Dương không làm gì cả.

Nhưng học kì này Trình Diệu Dương lại mập lên rất nhiều, lúc trước mặc quần áo size L, đến cuối kì đã thành quần áo size XXL rồi.

Bình Luận (0)
Comment