Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 474

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Một năm cứ như vậy trôi qua.

Lớp mười hai mọi người đều bận chuẩn bị thi đại học, cậu ta và Tôn Tâm Di cũng không ngoại lệ, bọn họ muốn thi vào một trường đại học tốt, cách thành phố này và Trình Diệu Dương càng xa càng tốt.

Nhưng đến học kỳ cuối cùng, Trình Diệu Dương không đi học, giáo viên nói Trình Diệu Dương thôi học rồi. 

Tại sao thôi học thì bọn họ không biết, nhưng Trình Diệu Dương không đến trường là một chuyện tốt đối với cả cậu ta và Tôn Tâm Di. 

Bọn họ cho rằng cuối cùng cũng thoát khỏi sự dòm ngó của Trình Diệu Dương, có thể yên tâm học hành, đợi tốt nghiệp là có thể rời khỏi đây hoàn toàn. 

Học kỳ cuối cùng, cuộc sống của bọn họ chỉ còn việc học, dường như ba chữ Trình Diệu Dương đã hoàn toàn rời khỏi cuộc đời của bọn họ.

Nhưng bọn họ quá coi thường mức độ điên khùng của Trình Diệu Dương. 

Sau khi thi đại học xong, cậu ta và Tôn Tâm Di hẹn nhau đi leo núi, trên núi có một cái cây tình yêu, Tôn Tâm Di muốn đi cầu nguyện từ rất lâu rồi. 

Cậu ta không tin những thứ này, không cho rằng một cái cây thật sự có thể phù hộ cho bọn họ đầu bạc răng long.

Nhưng cậu ta thích Tôn Tâm Di, Tôn Tâm Di nhất quyết muốn đi, cậu ta chỉ đành đi cùng.

Nên bọn họ đã hẹn nhau, thi xong là đi.

Nhưng vào hôm hẹn nhau đi leo núi, bọn họ đã gặp mặt rồi mà lại vì chuyện khác cãi nhau đến mức cụt hứng bỏ về, tất nhiên chuyện leo núi cũng hủy theo. 

Ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm.

Cậu ta về đến nhà, gửi tin nhắn cho Tôn Tâm Di, Tôn Tâm Di vẫn đang nổi nóng, nói mấy câu rằng không cần cậu ta quan tâm.

Về sau cậu ta gửi tin nhắn tiếp thì Tôn Tâm Di không trả lời nữa.

Cậu ta cho rằng Tôn Tâm Di đã về nhà, vì Tôn Tâm Di tức giận nên mới không trả lời tin nhắn cậu ta, cậu ta tính đợi cô ta đỡ tức một chút rồi dỗ cô ta.

Nhưng đợi muộn chút cậu ta gọi điện thoại cho Tôn Tâm Di thì không ai bắt máy.

Lúc Tôn Tâm Di tức giận, quả thực có những lúc không nghe điện thoại của cậu ta. Nhưng cô ta sẽ trực tiếp cúp máy, sẽ không để điện thoại cứ thế đổ chuông.

Bây giờ Tôn Tâm Di không nghe điện thoại, cậu ta hơi hoảng loạn rồi, hỏi bạn học xung quanh, không ai có tin tức về Tôn Tâm Di. 

Cuối cùng cậu ta còn hỏi cha mẹ của Tôn Tâm Di, kết quả nhận được là Tôn Tâm Di ra ngoài từ sáng sớm, vẫn chưa trở về.

Tôn Tâm Di mất tích rồi. 

Cậu ta lập tức nghĩ đến Trình Diệu Dương đã biến mất khá lâu khỏi cuộc sống bọn họ, cậu ta vừa định báo cảnh sát thì Trình Diệu Dương gửi một bức ảnh cho cậu ta.

Trong bức ảnh là Tôn Tâm Di. 

Trình Diệu Dương bảo cậu ta qua đó một mình, nếu không sẽ giết Tôn Tâm Di. 

Quái vật Nhị Lang nói tới đây thì dừng lại, trong con mắt đỏ hoe chảy ra một dòng huyết lệ, không biết là hận hay là hối tiếc. 

“Sau đó thì sao? Cậu không báo cảnh sát?”

“Cậu ta nói tôi báo cảnh sát thì sẽ giết Tôn Tâm Di…” Quái vật Nhị Lang: “Cậu ta bảo tôi gọi video, bàn tay còn lại và mặt đều không được rời khỏi màn hình.”

“Chỉ là tôi không ngờ tới, ngay từ ban đầu cậu ta đã không định tha cho tôi và Tâm Di. Ngay từ ban đầu cậu ta đã định g**t ch*t chúng tôi… và chính cậu ta.”

Trình Diệu Dương bị bệnh, sắp chết rồi. 

Nên cậu ta hoàn toàn không để tâm việc giết người, giết mấy người.

Trình Diệu Dương muốn kéo cậu ta và Tôn Tâm Di chết chung.

“Tôi muốn cứu Tâm Di nhưng cuối cùng vẫn thất bại… Cuối cùng tôi cũng đã chết.”

Đợi cậu ta tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở trong căn phòng nhỏ tối đen này rồi.

Trình Diệu Dương từng tới đây thăm cậu ta, nói rằng bây giờ Tâm Di đang ở bên Trình Diệu Dương, Trình Diệu Dương mới là người trong lòng của Tâm Di. 

Cậu ta biết bản thân đã chết, Trình Diệu Dương và Tâm Di cũng đã chết. 

Nhưng bọn họ đã sống lại, sống ở nơi kì quái này.

Mà cậu ta bị nhốt ở đây, không nhìn thấy Tâm Di, chỉ có thể nghe được tin tức của Tâm Di qua lời của Trình Diệu Dương. 

Lúc mới bị nhốt ở đây, cậu ta nghĩ hết mọi cách cũng không thể rời khỏi được.

Nơi này nằm trong sự kiểm soát của Trình Diệu Dương, cho dù Trình Diệu Dương chết thì cũng là một thứ ghê tởm, không thể thoát khỏi.

Cuối cùng, lúc Trình Diệu Dương lại tới khoe khoang lần nữa, nói lỡ mồm, cậu ta mới biết được miếng ngọc bội đó… miếng ngọc bội Tâm Di tặng cho cậu ta đã nhốt cậu ta ở đây.

“Ngọc bội này là Tôn Tâm Di tặng cho cậu?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Đúng…” Quái vật Nhị Lang nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay Ngân Tô: “Tôi đã nói cho cô rồi, có thể trả ngọc bội cho tôi rồi chứ?”

Có miếng ngọc bội này là cậu ta có thể rời khỏi đây để đi tìm Tâm Di. 

Tên b**n th** ghê tởm Trình Diệu Dương này, thế mà lại giấu ngọc bội trong cơ thể cậu ta!

Ngân Tô phớt lờ quái vật Nhị Lang, trầm tư sờ hoa văn trên ngọc bội, sau đó dùng thuật giám định cho ngọc bội.

【Ngọc huyết cây đào · Chú thuật hoa đào】

Chú thuật?

Ngân Tô cẩn thận sờ hoa văn trên ngọc bội, sau khi mò mẫm hai lượt, những hoa văn không nhìn rõ đó quả thực có vài quy luật.

Cô không hiểu về chú thuật.

Nhưng cô có sách của phù thủy!

Ngân Tô lấy sách của phù thủy ra, bắt đầu lật giở loạt xoạt.

Chú thuật hoa đào…

Hoa đào…

【Chú thuật hoa đào: Lấy cành cây đào ngàn năm, lấy máu của người trong lòng nhỏ vào cành đào, mỗi ngày nuôi dưỡng bằng máu của bản thân và đọc thầm họ tên của người trong lòng, khi cành đào biến thành màu đỏ máu, tỏ tình với người đó là có thể khiến người đó yêu bạn.】

【Việc cần chú ý: Hai năm sau, hãy chôn cành đào xuống dưới cây đào đã lấy.】

Bên dưới có một phù chú.

Ngón tay Ngân Tô mò mẫm trên ngọc huyết hai lượt, có một chút chút khác biệt nhưng chắc hẳn hiệu quả cũng tương tự.

“Tôn Tâm Di tặng miếng ngọc bội này cho cậu từ bao giờ?”

“Sinh nhật của tôi.” Quái vật Nhị Lang muốn lấy ngọc bội về nên lúc này lại hỏi gì đáp nấy: “Cũng là hôm đó, tôi và cô ấy ở bên nhau.”

“Cô ta tỏ tình với cậu?”

“…Sao cô biết?”

Ngân Tô ngắm nghía ngọc bội trong tay: “Tại sao cậu thích Tôn Tâm Di thế?”

Quái vật Nhị Lang cau mày: “Thích một người làm gì có lý do, thích chính là thích! Cô hỏi nhiều thế làm gì, trả ngọc bội cho tôi!!”

Ngân Tô nghiêng đầu: “Cho dù vì vậy mà cậu phải trả giá bằng cả tính mạng?”

Quái vật Nhị Lang trầm mặc một lát, ngẩng đầu, tức giận nói: “Điều tôi biết đều đã nói cho cô rồi, cô hỏi nhiều thế làm gì, trả ngọc bội cho tôi!”

Ngân Tô tung ngọc bội lên, đợi ngọc bội rơi vào lòng bàn tay thì dùng sức nắm chặt, nở một nụ cười với quái vật Nhị Lang: “Tôi đổi ý rồi.”

Quái vật Nhị Lang sắp trừng rớt con mắt ra ngoài rồi. 

“Ha ha ha, cậu sẽ không ngây thơ như vậy chứ?” Ngân Tô cười thành tiếng: “Thật sự cho rằng tôi sẽ trả nó cho cậu? Sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng tôi như thế nhỉ? Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không có đạo đức, lên án tôi thì cũng vô dụng.”

“Cô… Cô…”

Quái vật Nhị Lang suýt nữa thì tức muốn tắt thở.

Ngân Tô đổi giọng: “Nhưng nếu cậu nghe lời thì tôi có thể giúp cậu rời khỏi đây.”

Chắc hẳn quái vật Nhị Lang vẫn còn tác dụng. 

Nhưng bây giờ chắc chắn không thể trả ngọc bội cho cậu ta.

Ai biết sau khi cậu ta lấy được ngọc bội thì sẽ biến thành dáng vẻ quái quỷ gì.

Khuôn mặt quái vật Nhị Lang vặn vẹo biến hình, cơn thịnh nộ bừng lên, lại bắt đầu chửi lấy chửi để.

Ngân Tô phớt lờ cậu ta, trực tiếp đi sang chỗ Ly Khương. 

Ly Khương: “Tô tiểu thư, ngọc bội này còn có vấn đề gì sao?”

Ngân Tô: “Trên ngọc bội có chú thuật, Tôn Tâm Di lợi dụng chú thuật khiến quái vật Nhị Lang thích cô ta. Sau khi tốt nghiệp thì phải đi leo núi ngắm cây tình yêu, không phải là để cầu nguyện mà là để tạ ơn.”

Ly Khương kinh ngạc: “Cho nên Tôn Tâm Di và cậu ta cũng không phải tình yêu đích thực?”

Bọn họ tưởng rằng trong câu chuyện này chỉ có một người ác là Trình Diệu Dương…

Sao người bị hại là Tôn Tâm Di cuối cùng cũng che giấu một bí mật vậy.

Bình Luận (0)
Comment