Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 480

Edit: Fang 

Beta: Yan

Đêm khuya thanh tĩnh, trại huấn luyện không một bóng người, các cửa hàng hai bên đường đều đóng chặt.

Một bóng hình chậm rãi đi trên đường, tốc độ của nó không nhanh không chậm nhưng mục tiêu lại rất rõ ràng, chỉ di chuyển về một hướng.

Bóng người đi đến căn nhà tình yêu rất nhanh, ánh mắt anh ta lia qua dãy phòng rồi dừng ở một cánh cửa trong số đó, khuôn mặt trắng bệch chậm rãi nở một nụ cười quái dị.

“Ở trong đó à…”

Anh ta bước về phía căn phòng thứ hai.

Đêm hôm khuya khoắt, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vô cùng rõ rệt.

Ô Bất Kinh ở căn phòng thứ ba không buồn ngủ một chút nào, đôi mắt không ngừng nhìn quanh căn phòng, thỉnh thoảng còn dùng thuật trị liệu cho bản thân. 

Thuật trị liệu lạnh lẽo có thể đánh tan sự mệt mỏi và buồn ngủ.

Ở những phó bản khác, nếu ban đêm cậu ta phải ở một mình thì cậu ta đều thức trắng như vậy.

Cậu ta không dám đi ngủ…

Biết bao nhiêu người chơi ngủ xong không dậy được nữa đó!

“Cộc, cộc cộc, cộc…”

Tiếng bước chân?

Ô Bất Kinh dựng tai lên nghe, quả thực bên ngoài hành lang có tiếng bước chân. 

Là thứ gì đang đến?

Ô Bất Kinh không biết, cũng không dám đi xem, cậu ta nằm vào bên trong giường, sát vách chính là phòng của đại lão, dựa vào tường có cảm giác an toàn hơn.

Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.

Sắp đến cửa phòng cậu ta thì đột nhiên biến mất, ngay sau đó là ——

“Cốc cốc!”

Sát vách… Là phòng của Tô tiểu thư!!

Có thứ gì đó đang gõ cửa phòng Tô tiểu thư!!

Ô Bất Kinh ôm ngực, làm dịu cảm giác sợ hãi, tiếp tục dựng tai lên nghe tiếng động bên ngoài. 

Cậu ta nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Sau đó thì không còn tiếng động nào nữa.

Cách một bức tường, thế mà cậu ta lại không thể nghe thấy một chút tiếng động nào từ phòng bên cạnh. 

Nhưng rõ ràng cách âm không tốt mà…

Ô Bất Kinh không kiềm được, áp sát tai lên tường để nghe, tiếc rằng cho dù điều chỉnh vị trí ra sao thì cậu ta cũng không thể nghe thấy gì hết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Ô Bất Kinh không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cậu ta cũng nghe thấy một ít tiếng động…

Ngay lúc cậu ta đang muốn lại gần hơn để nghe, bức tường bên cạnh cậu ta đột nhiên nứt ra, ‘ầm’ một tiếng, tóc màu đen xông từ bên đó tới giống như dòng nước lũ, Ô Bất Kinh cũng bị ảnh hưởng, cả người bị hất bay, ngã quỵ xuống đất.

Hơi thở u ám, đáng sợ tràn từ kẽ nứt vào.

Cậu ta còn chưa kịp nhìn rõ thứ dây dưa với quái vật tóc là gì thì toàn bộ tóc đã thu về.

Ô Bất Kinh đang định bò dậy thì lại ầm một tiếng, những mảnh đá vỡ nứt thành từng mảnh từ trên bức tường rơi ào ào lên người cậu ta.

“…” Wow!

Ô Bất Kinh sắp rơi nước mắt luôn rồi, dùng cả chân lẫn tay để bò sang chỗ an toàn, đắp ba tầng thuật trị liệu cho bản thân rồi mới đứng dậy đi xem bức tường.

Trên bức tường bên cạnh giường xuất hiện hai cái lỗ, khoảng cách giữa chúng chỉ bằng một gang tay…

“Ào!”

Được rồi, bức tường rộng một gang tay cũng biến mất rồi, chỉ còn lại một cái lỗ.

Quái vật tóc lượn qua lượn lại như một con rồng, những cọng tóc cứng cáp thỉnh thoảng lại đụng vào bức tường, mắt thường cũng có thể thấy cái lỗ đang càng ngày càng lớn…

Ô Bất Kinh không nhìn rõ kẻ địch của quái vật tóc là ai, chỉ thấy tóc, tóc, tóc…

“Sầm!”

“Ình ——”

“Ào!”

Cơ thể Ô Bất Kinh run lên theo từng tiếng động, cậu ta trông thấy quái vật tóc co về một ít, nhường ra một khoảng trống ở cửa, cậu ta lập tức chạy ra ngoài.

Ô Bất Kinh nhào lên cửa, việc đầu tiên là kéo cửa ra nhưng không kéo được.

Sau đó nhớ ra là mình đã khóa trái, cậu ta lại vội vàng vặn nút khóa trái ra.

Lúc con người ta gấp gáp, chỉ một hành động đơn giản nhưng lại làm mãi cũng không xong. 

Ô Bất Kinh nghe thấy tiếng chốt cửa ‘cạch’ một cái, đang tính mở cửa thì sau lưng đột nhiên có luồng khí lạnh ập tới.

Phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là nhìn xem sau lưng có gì mà là mở cửa chạy ra ngoài.

Ô Bất Kinh chạy ra khỏi cửa thì phát hiện mình không nhúc nhích được. 

Khí lạnh ập từ đằng sau tới, toàn thân đều có cảm giác tê cứng.

Nơi khóe mắt, một bàn tay trắng bệch lạnh toát đặt lên bả vai cậu ta.

“Á ——”

Cơ thể của Ô Bất Kinh bị một sức mạnh đẩy về phía trước, cậu ta vừa tìm đạo cụ vừa kêu cứu.

Ngay khi có tiếng bước chân, Tạ Bán An đã chú ý nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng để an toàn, cậu ta không ra ngoài xem.

Cho tới lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Ô Bất Kinh vang lên.

Cậu ta mới mở cửa ra, đúng lúc trông thấy Ô Bất Kinh giống như một con rùa đang bay về phía trước, tứ chi không chạm đất.

“Aaa…”

Tạ Bán An giơ tay nắm mặt dây chuyền đeo trên cổ, sau đó bước ra khỏi phòng, kéo lấy Ô Bất Kinh đang ‘bay’ qua trước mặt.

Tạ Bán An cảm giác mình đã kéo được một tảng băng, lạnh đến mức cậu ta xém quăng đối phương đi.

Cậu ta cắn răng, dùng sức kéo Ô Bất Kinh vào trong phòng mình, có một sức mạnh đang cố gắng kéo Ô Bất Kinh đi. 

Nhưng sau lưng Ô Bất Kinh không có ai.

Tạ Bán An không dám buông mặt dây chuyền trên cổ, không thể dùng sức cả hai tay, may mà quái vật tóc ở phía sau đã đuổi tới.

Quái vật tóc chia thành mấy cọng, quấn lấy không khí, hình như ở đó có thứ gì đấy.

Tạ Bán An dùng sức lần nữa, sức mạnh kéo lấy Ô Bất Kinh thả ra, Ô Bất Kinh nhào về phía cậu ta, hai người cùng ngã vào trong phòng.

Tạ Bán An đạp một cái, cửa phòng đóng lại, cơ thể xoay nửa vòng dưới đất, giật mặt dây chuyền xuống, ấn lên cửa.

Sức mạnh vô hình lan rộng, loáng thoáng có thể trông thấy ánh sáng gợn sóng.

“Rầm!”

Cửa phòng bị vật nặng va vào, ánh sáng dao động, nhưng cửa phòng không lung lay chút nào.

“Phù…” Tạ Bán An thở hắt ra một hơi, cũng không dám buông tay, dựa vào cửa mà ngồi dậy.

Ô Bất Kinh cũng bò dậy, tứ chi chạm đất, quỳ bò sang chỗ Tạ Bán An, cũng chẳng biết cậu ta có bị thương hay không, cứ dùng thuật trị liệu trước đã.

Tạ Bán An cảm giác một nửa lực tinh thần tiêu hao trong việc sử dụng đạo cụ đang nhanh chóng hồi phục.

Đây là một đạo cụ cấp SS, với lực tinh thần bây giờ của cậu ta, cậu ta không chống đỡ được quá lâu…

Nhưng bây giờ lực tinh thần được hồi phục không ít, vẫn có thể chống đỡ thêm được một khoảng thời gian. 

“Đó… Đó là thứ gì?” Giọng Ô Bất Kinh run run: “Đáng… Đáng sợ quá rồi!”

“Tôi cũng chưa nhìn thấy nó là thứ gì.” Tạ Bán An nói.

Ô Bất Kinh cũng chỉ nhìn thấy một bàn tay trắng bệch, sau đấy đã bị bay lên rồi.

Ô Bất Kinh: “Tô tiểu thư sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?”

“Chắc hẳn là không.”

Tạ Bán An nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng vang rất lớn nhưng không nghe ra là ai đang chiếm ưu thế.

Hai người họ cũng không giúp được gì, lúc này chỉ cần không bị thứ bên ngoài đánh lén, không gây rắc rối là đã giúp chuyện lớn rồi.

Tạ Bán An cảm giác nơi cổ tay có phản ứng, là Ly Khương…

Trước mắt Ly Khương vẫn an toàn.

“Cái… Cái này của cậu có thể chống đỡ được bao lâu?” Ô Bất Kinh nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền mà cậu ta ấn trên cửa, ánh mắt run rẩy như kiểu bọn họ sắp toi đời đến nơi rồi vậy.

“Chắc là có thể chống đỡ một lúc nữa.” Tạ Bán An nói: “Thuật trị liệu của cậu có thể khôi phục lực tinh thần…”

Tạ Bán Bán còn chưa dứt lời, thuật trị liệu của Ô Bất Kinh đã ập tới.

“… Cũng không cần lãng phí vậy đâu.” Tạ Bán An lo rằng bên ngoài chưa đánh xong ngay, trong chốc lát bèn ngăn cản hành vi lãng phí của Ô Bất Kinh: “Lúc cần tôi sẽ bảo cậu.”

Vú em sử dụng kĩ năng cũng mất mana đó!

Bình Luận (0)
Comment