Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 481

Edit: Fang 

Beta: Yan

Tạ Bán An từng gặp được một người chơi có thiên phú trị liệu, đối phương cũng chỉ là một người chơi đã vượt qua bảy, tám phó bản. 

Tuy đã dùng kỹ năng thiên phú một cách thành thạo nhưng hiệu quả hoàn toàn không thể sánh với Ô Bất Kinh.

Trên diễn đàn trò chơi cũng có thảo luận liên quan đến người chơi hệ trị liệu, nếu không phải kĩ năng của bọn họ có thời gian phục hồi thì chính là hiệu quả không cao lắm.

Người thực lực kém một chút, thậm chí chỉ dùng hai ba lần lại cần phải khôi phục rất lâu, còn không nhanh bằng dùng thuốc.

Nhưng cũng có trị liệu sư lợi hại.

Trên bảng xếp hạng người chơi, có một người gọi là vu y, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì anh ta cũng có thể cứu về, thật sự làm được việc cướp người với Diêm Vương.

Nhưng nghe nói vu y là người chơi thử nghiệm mang số hiệu bốn chữ số, nhiều năm như vậy, không biết người ta đã vượt qua bao nhiêu phó bản, có thực lực này là rất bình thường. 

Nhưng Ô Bất Kinh…

Chẳng lẽ Ô Bất Kinh là người chơi lâu năm?

Nhưng biểu hiện của Ô Bất Kinh đâu giống người chơi lâu năm? Thậm chí còn không bằng cậu ta…

Ngoài cửa.

Trên hành lang, quái vật tóc nhe nanh múa vuốt giống như một con bạch tuộc khổng lồ đang vung vẩy xúc tu.

Trong hư không có lực lượng vô hình cắt đứt từng cọng tóc.

Tóc từ hư không rơi xuống, phủ lên hành lang, cả dãy hành lang cũng biến thành màu đen.

Ngân Tô đẩy cánh cửa đã bị phá hỏng, từ bên trong đi ra, giẫm lên tóc mềm mại dưới đất, ngước mắt nhìn về phía trước.

Quái vật tóc bị cắt mất nhiều tóc như vậy, lúc này không những không thấy lượng tóc giảm bớt chút nào mà còn càng ngày càng nhiều hơn, đến cả hành lang cũng sắp không chứa nổi nó nữa.

“Bụp ——”

“Loảng xoảng!”

Không khí méo mó một lát, quái vật không nhìn thấy lộ rõ thân hình, bị quái vật tóc kéo lấy, lôi về phía này.

Mắt thấy sắp rơi vào trong đống tóc, quái vật dứt khoát cắt tay bỏ chạy.

Quái vật tóc chỉ lấy về được một cái cánh tay: “…”

Cánh tay còn đang nhanh chóng hóa thành hư vô, mấy cọng tóc khua loạn trong không khí một hồi, kết quả chẳng bắt được cái gì.

Lòng báo thù của quái vật rất lớn, cho dù là quái vật tóc đã trở thành vật triệu hồi thì vẫn giữ nguyên bản tính này.

Quái vật tóc phẫn nộ đập đất, tóc giống như chân nhện, nhanh chóng đuổi về hướng quái vật rời đi.

Còn không quên chia một cọng ra túm lấy cổ tay Ngân Tô, ra hiệu cô đi theo.

Ngân Tô bị kéo loạng choạng một cái, trực tiếp lấy ống thép ra cắt đứt cọng tóc trên cổ tay.

Quái vật tóc lập tức dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Quái vật tóc u ám, khổng lồ mang theo lửa giận, lúc dừng lại lại có mấy phần tủi thân, dường như không hiểu tại sao Ngân Tô lại cắt tóc của nó nhưng nó không dám nổi giận với Ngân Tô. 

“Đuổi đi.” Ngân Tô chạy theo hướng quái vật rời đi: “Nhìn ta làm cái gì.”

Quái vật tóc hất chỗ tóc đồng loạt bị cắt đi, căm giận đổ khoản nợ này lên quái vật vừa nãy.

Đợi bắt được tên đáng ghét đó thì phải cắt cậu ta thành từng mảnh từng mảnh một!!

Thế là quái vật tóc khí thế bừng bừng đuổi theo, phát ra tiếng la hét quái dị và phẫn nộ.

Quái vật đi qua đi lại trên phố, cậu ta có thể nghe thấy tiếng la hét quái dị phía sau.

Cắt tay tương đương với việc vứt bỏ một phần lực lượng, cậu ta buộc phải cắt đuôi thứ đằng sau càng nhanh càng tốt.

Quái vật vô cùng quen thuộc với trại huấn luyện, rẽ trái quẹo phải quẹo phải rồi rẽ quẹo trái… Âm thanh phía sau dần nhỏ lại.

Cậu ta nhìn thấy tòa chính trại huấn luyện rồi!

Quái vật đâm đầu vào tòa chính trại huấn luyện, tòa chính đã khóa không gây ra bất kỳ trở ngại nào đối với cậu ta.

Quái vật tóc đâm quàng đâm xiên trên phố, không ít biển quảng cáo bị nó đâm hỏng hoặc trực tiếp bị nó xé để trút giận.

Những nơi đi qua, tình trạng đều hỗn loạn.

Nhưng lúc nó rẽ qua một con đường thì đột nhiên mất tung tích của quái vật. 

Quái vật tóc không tìm được tung tích của quái vật, lượn lờ phát điên ở trên đường, đèn đường bị nó nhổ cả gốc rễ, cửa hàng hai bên cũng gặp họa theo đó.

Thậm chí cả bồn hoa ven đường cũng bị nó lật tung, cứ như quái vật trốn dưới đó vậy.

Không thấy đâu…

Không thấy đâu, không thấy đâu, không thấy đâu không thấy đâu không thấy đâu không thấy đâu…

Trong tâm trí Ngân Tô toàn là tiếng lẩm bẩm của quái vật tóc.

Ngân Tô vỗ đầu một cái, bực bội nói: “Đừng nói nữa, phiền chết mất.”

Xoẹt một cái quái vật tóc xuất hiện trước mặt Ngân Tô, gần đến mức dường như dán lên mặt cô, gầm gừ trong tâm trí cô: “Tên đáng ghét kia đi đâu rồi?”

Ngân Tô giơ tay đẩy nó ra, nhìn tòa nhà u tối phía sau quái vật tóc. 

Tòa chính trại huấn luyện.

Quái vật tóc nhìn theo Ngân Tô, một giây sau lập tức xông lên.

Được, được được được!

Bây giờ không rén nữa đúng không?

Xem ra trước đây đều do chưa bị chọc tức…

Ngân Tô còn chưa nghĩ xong, quái vật tóc đã rụt trở về như là lộn nhào vậy.

“Sao cô không đi?” Quái vật tóc co thành một hình người có chiều cao tỉ lệ ở bên cạnh cô: “Cô phải giúp tôi báo thù chứ! Nó cắt nhiều tóc của tôi lắm! Nhiều tóc của tôi như vậy đều chết không nhắm mắt!”

“…”

Đồ ăn hại!

Ngân Tô đi về hướng tòa chính trại huấn luyện, cửa vào bị khóa lại rồi, hoàn toàn không mở được —— Bất kể là đạo cụ hay ống thép đều không được.

“Leo lên xem.” Ngân Tô ra hiệu quái vật tóc trực tiếp leo lên tầng hai.

Quái vật tóc không nhúc nhích, trả lời trong tâm trí cô: “Tôi cảm thấy không leo lên được.”

Ngân Tô cũng cảm thấy nơi này không dễ đi vào như vậy, chắc hẳn vẫn cần điều kiện khác…

“Tô Hảo Hảo, nửa đêm nửa hôm cô ở đây làm gì?”

Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.

Ngân Tô quay đầu nhìn.

Giảng viên Cao đứng trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc trên mặt anh ta, nhưng cảm giác mang lại cho người khác không tốt lắm, rất u ám.

“Giảng viên Cao ạ…” Ngân Tô không cảm thấy u ám chút nào, trái lại còn không nén được nụ cười: “Em không ngủ được, ra ngoài đi dạo chút.”

Giảng viên Cao chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, nhìn đống hỗn loạn xung quanh. 

Đèn đường đổ dưới đất, gạch lát nền bị cạy lên, bồn hoa bị đào sạch…

“Đi dạo?”

Đi dạo kiểu gì mà biến nơi này thành cái dáng vẻ này?

Cô đang làm cái gì?

Giải phóng mặt bằng à?!

Ngân Tô không đổi sắc mặt: “Đúng ạ. Giảng viên Cao cũng ra ngoài đi bộ? Chúng ta đúng là có duyên phận nha!”

Giảng viên Cao hừ một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm còn lang thang bên ngoài… Nếu đã vậy thì cô đi theo tôi.”

Ngân Tô: “Đi đâu thế ạ?”

Giảng viên Cao: “Nếu cô đã không ngủ được thì tôi sẽ dạy bù cho cô.”

Ngân Tô: “…”

Sao lại xui xẻo như vậy. 

Chắc hẳn giảng viên Cao ở một mình rất cô đơn, vậy chi bằng để giảng viên Cao ở bên cậu ta… Ngân – lao tâm khổ trí vì giảng viên – Tô cảm thấy mình đúng là Bồ Tát sống.

Ống thép xoay chuyển hai vòng trong tay Bồ Tát sống, ngay lúc nó bị chủ nhân nắm chặt, giọng nói của giảng viên Cao lại truyền tới.

“Chúng ta đi phòng học số 14.”

Ngân Tô nghiêng đầu, ý cười trên mặt lại chân thành thêm mấy phần: “Được ạ!”

Giảng viên Cao: “…”

Ngân Tô đồng ý một cách nhanh gọn… Hay nói cách khác là mong chờ, điều này khiến giảng viên Cao sinh ra mấy phần cổ quái và hoài nghi.

Nhưng chút hoài nghi này bị ép xuống nhanh chóng, giảng viên Cao ra hiệu Ngân Tô đi theo: “Đi theo tôi.”

Tuy quy tắc nói có người mời đến phòng học số 14 thì hãy đưa họ đi gặp nhân viên an ninh, nhưng không nói là phải lập tức nha.

Cô muốn đi xem thử phòng học số 14 là cái gì…

Không ai có thể từ chối niềm vui của thám hiểm!

Bình Luận (0)
Comment