Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 483

Edit:

Beta: Yan

“Chúng ta chia tay đi.”

Tôn Tâm Di dừng lại, chầm chậm quay đầu về phía Ngân Tô, không thể tin hỏi: “Cậu… Cậu nói cái gì?”

“Chúng ta chia tay đi.” Ngân Tô lặp lại.

Sắc mặt Tôn Tâm Di sa sầm: “Vì sao? Sao lại muốn chia tay?”

Ngân Tô: “Cậu quá xấu.”

Hiển nhiên Tôn Tâm Di rất kinh ngạc với lý do này, cô ta mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng chỉ nói ra được vài chữ: “… Cái…cái gì?”

Ngân Tô kiên nhẫn lặp lại: “Vì cậu xấu xí đó.”

Tôn Tâm Di: “…”

Tôn Tâm Di cứng đơ người, biểu cảm trên khuôn mặt như bị đóng băng.

Ngân Tô đợi vài giây, thấy Tôn Tâm Di không trả lời, cô vừa định giơ tay, khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, cô lại đứng ở ngoài cửa.

“…”

Vậy là, chỉ cần không đi đúng với kịch bản gốc thì sẽ tự động sửa lại?

Lần này Ngân Tô không đi vào ngay, mà lấy quái vật Nhị Lang ra, quái vật Nhị Lang còn chưa rõ tình hình đã bị Ngân Tô kéo vào bên trong.

Quái vật Nhị Lang loạng choạng đi vào phòng, căn phòng màu hồng đầy nữ tính, khuôn mặt đầy tức giận của quái vật Nhị Lang thay đổi: “Nơi này…”

Đây là phòng của Tôn Tâm Di!

Cậu ta tới đây hai lần…

Không thể lầm được!

Tâm Di!

Quái vật Nhị Lang nhìn vào phòng, thấy một bóng lưng ngồi trên giường, mắt cậu ta ngập tràn sự kinh ngạc.

“Tâm Di!”

Dường như Tôn Tâm Di không nghe thấy âm thanh, không quay đầu lại.

Khoảng năm, sáu giây sau, Tôn Tâm Di mới chậm rãi quay đầu, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt, vẫn là lời thoại quen thuộc: “Hoắc Lâm, cậu tới rồi.”

“Tâm Di!” Quái vật Nhị Lang đi đến chỗ Tôn Tâm Di, ôm lấy cô gái: “Tâm Di, tốt quá rồi… Tớ còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa.”

Tôn Tâm Di bị Hoắc Lâm ôm, sửng sốt vài giây, sau đó mới ôm lấy cậu ta, “Hoắc Lâm, cậu làm sao vậy?”

“Tớ rất nhớ cậu.”

“Không phải hôm qua chúng ta mới gặp nhau sao?” Tôn Tâm Di cười thành tiếng: “Cậu nhanh vậy đã nhớ tớ rồi sao.”

“…”

Hôm qua?

Hoắc Lâm không biết mình đã chờ ở nơi quỷ quái này bao lâu, sao Tâm Di lại nói họ mới gặp hôm qua?

Không đúng, Tâm Di hẳn là đã chết rồi…

“Được rồi được rồi, cậu đừng ôm tớ nữa.” Tôn Tâm Di vỗ vai Hoắc Lâm, “Chúng ta đi thôi, nếu không thì sẽ muộn mất.”

“… Đi đâu vậy?” Hoắc Lâm nhìn Tôn Tâm Di còn sống sờ sờ trước mặt, một số thông tin đã không còn nhớ nổi.

Đây là Tâm Di của mình!

“Xem phim đó!” Tôn Tâm Di nhíu mày: “Sao hôm nay cậu lại cư xử lạ vậy?”

Xem phim?

Xem phim gì?

“Từ đã Tâm Di…” Hoắc Lâm nắm bả vai Tôn Tâm Di: “Cậu ta có làm gì cậu không? Có bắt nạt cậu không?”

Tôn Tâm Di nghi hoặc: “Ai làm gì tớ?”

“Trình Diệu Dương ấy!”

Tôn Tâm Di càng nghi ngờ hơn: “Trình Diệu Dương là ai thế?”

“…”

Sự nghi hoặc trên khuôn mặt của Tôn Tâm Di không giống làm bộ, Hoắc Lâm lập tức bối rối, chuyện gì vậy?

Tại sao Tâm Di lại không biết Trình Diệu Dương?

Hoắc Lâm bỗng quay đầu nhìn Ngân Tô, không đúng… Những thứ này đều không đúng.

Ngân Tô: “Cứ dựa theo những gì cô ấy nói trước đi.”

“Cô ấy… Là ai vậy?” Tôn Tâm Di vừa rồi không chú ý đến Ngân Tô, lúc này mới để ý: “Hoắc Lâm, cô ấy là ai?”

Ngân Tô lấy điện thoại di động ra, giơ ống kính về phía họ, tạo dáng chuyên nghiệp: “Tôi là thợ quay phim do bạn trai cô thuê, phụ trách quay lại một ngày của hai người, anh ta nói chờ lúc hai người kết hôn thì sẽ chiếu trong hôn lễ.”

Nghe Ngân Tô nói, khuôn mặt Tôn Tâm Di từ từ ửng đỏ vì xấu hổ, đánh yêu Hoắc Lâm – người vẫn đang ngơ ngác, hờn dỗi: “Kết hôn gì chứ… Ai muốn gả cho cậu!”

Hoắc Lâm: “…”

Tâm Di có gì đó không đúng lắm.

Người phụ nữ đáng ghét đó cũng lạ quá.

“Nhưng có thể giữ làm kỷ niệm.” Có vẻ Tôn Tâm Di cũng đồng ý chuyện này, nói với Ngân Tô: “Vậy cô nhớ chụp tôi đẹp chút nhé!”

“Được, không thành vấn đề.”

Ngân Tô còn chưa mở camera, bây giờ mới từ từ quay video.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Tôn Tâm Di kéo Hoắc Lâm ra ngoài.

Hoắc Lâm có chút ngơ ngác, nhưng khi đi tới cửa, vẫn thuận tay cầm theo chiếc túi xách nhung màu hồng treo bên cạnh.

Ngân Tô: “…”

Được rồi! Việc này khác nào bước chân trái ra ngoài!? (*)

(*): Theo quan niệm thì việc bước chân trái ra ngoài sẽ khó khăn hơn việc bước chân phải. Chắc thông thường thì khi đi ra ngoài, nhất là khi bị kéo đi, thì mình sẽ bị cuốn theo mà quên đi nhiều thứ nhưng Hoắc Lâm vẫn tinh ý nhận ra là bạn gái quên mang túi xách và cầm cho cổ.

Hoắc Lâm và Tôn Tâm Di bước ra khỏi căn phòng, khung cảnh lập tức tự động thay đổi, bọn họ đã ở trong một rạp chiếu phim.

Hoắc Lâm nhận ra khung cảnh không đúng, nhưng Tôn Tâm Di không có bất kỳ phản ứng gì, giống như chuyện này rất bình thường.

Tôn Tâm Di ở cùng với Hoắc Lâm chân chính nên mãi đến lúc bộ phim kết thúc cũng không kích hoạt vòng tuần hoàn.

Mà Hoắc Lâm cũng nhận ra ‘hôm nay’ là ngày nào.

Đây là một ngày trước khi Tôn Tâm Di bị Trình Diệu Dương bắt cóc!

Hoắc Lâm vẫn còn nhớ rõ lịch trình của họ hôm đó, bọn họ xem phim xong, cùng đi chơi trò chơi ở khu vui chơi, gắp gấu bông, xem ảo thuật đường phố, còn ăn rất nhiều rất món ăn ngon.

Mà mọi chuyện thật sự diễn ra giống như trí nhớ của cậu ta.

Chỉ là mỗi lần chuyển cảnh thì sẽ trực tiếp chuyển đến địa điểm đó, ví như khí gắp gấu bông xong, bọn họ đã cầm ly trà sữa, đứng trước cửa hàng trà sữa.

Tô – thợ quay phim ở phía sau bọn họ, phụ trách ghi lại những hoạt động trong buổi hẹn hò của Tôn Tâm Di và Hoắc Lâm.

Buổi hẹn hò kết thúc, Hoắc Lâm đưa Tôn Tâm Di tới cửa phòng.

Lần này cậu ta không đi vào, vì Tôn Tâm Di bảo cha mẹ cô ta đang ở nhà.

“Vậy ngày mai gặp.” Tôn Tâm Di tạm biệt Hoắc Lâm, mở cửa đi vào phòng.

Bối cảnh xung quanh không thay đổi nữa, Hoắc lâm lập tức vọt tới trước mặt Ngân Tô: “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Cô đã làm gì Tâm Di? Sao lại trở về một ngày trước khi Tâm Di bị Trình Diệu Dương bắt cóc.”

Ngân Tô nói bừa: “Có lẽ là trời cao cho cậu một cơ hội để cứu Tôn Tâm Di á.”

Hoắc Lâm: “…”

Ánh mắt Hoắc Lâm đầy đau thương: “Tâm Di… Đều là lỗi của tôi, nếu như ngày đó tôi không cãi nhau với cô ấy, cô ấy sẽ không bị Trình Diệu Dương bắt cóc…”

Ngân Tô: “Vậy nên bây giờ chính là lúc để cậu chuộc lỗi đó.”

“Đúng, cô nói đúng.” Sự đau thương trong mắt Hoắc Lâm nhiều thêm mấy phần kiên định: “Tôi nhất định sẽ không để cho chuyện ngày đó xảy ra thêm lần nữa! Sẽ không để Tâm Di chết, tôi sẽ cứu Tâm Di!!”

“Tôi tin cậu sẽ làm được.” Ngân Tô nhấn mạnh: “Tình cảm của hai người thật sự làm tôi rất cảm động đó.”

Đợi đến lúc cậu ta biết mình bị Tôn Tâm Di nguyền rủa thì chắc sẽ phát điên mất thôi.

Lúc bọn họ trò chuyện, khung cảnh xung quanh lại thay đổi.

Nhưng khác với dự đoán của Hoắc Lâm, Hoắc Lâm xuất hiện trong một căn phòng, là phòng ngủ của cậu ta.

Trước mặt cậu ta có một chiếc điện thoại, được đặt trên bàn, có người đang trò chuyện qua điện thoại.

Đầu bên kia của điện thoại vang lên một giọng nói: “Tôi không gặp Tâm Di… Không phải hôm nay hai cậu định đi cầu nguyện ở cây đào ngàn năm đó sao? Hai người không ở cùng nhau sao?”

Hoắc Lâm: “…”

Ngân Tô: “…” Ừm hiểu rồi.

Bây giờ không phải là sáng ngày hôm sau mà là ngay khi Tôn Tâm Di mất tích.

Sắc mặt Hoắc Lâm đột nhiên thay đổi, chạy ra khỏi cửa.

Khi Hoắc Lâm chạy ra khỏi phòng, khung cảnh xung quanh lại thay đổi…

Bình Luận (0)
Comment