Edit:
Beta: Yan
Làn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa đào bị gió thổi bay lên cao, rồi lại từ từ rơi xuống.
Ánh trăng lặng lẽ bao phủ một gốc đào, trên những tán cây treo đầy bảng gỗ, những bảng gỗ va chạm, kêu lách cách, vang vọng về phương xa.
Hoa đào nở rộ, mặt đất bị phủ một tầng cánh hoa màu hồng, rất đẹp.
Trong gió đêm, có hương hoa đào thoang thoảng.
Hoắc Lâm và Tôn Tâm Di tốt nghiệp vào tháng sáu, mùa hoa đào đã qua từ lâu, sao hoa đào lại nở vào lúc này?
Hoắc Lâm không quan tâm đến cây hoa đào, cậu ta chạy tới gốc cây: “Tâm Di!”
Ngân Tô bước trên mặt đất đầy cánh hoa, đi qua đó.
Dưới tán hoa, có người đang bị treo trên cây.
Là Tôn Tâm Di.
Ngón chân Tôn Tâm Di vừa chạm tới mặt đất, cô ta cần phải dùng chân để tránh bị dây thừng siết chết.
Tôn Tâm Di trông thấy Hoắc Lâm, khóc nức nở, giọng khàn khàn: “Hoắc Lâm!”
Thấy Hoắc Lâm muốn chạy tới chỗ Tôn Tâm Di, một bóng đen bước ra từ đằng sau Tôn Tâm Di.
“Dừng lại!”
Bóng đen quát lớn.
Hoắc Lâm theo phản xạ dừng lại, nhìn chăm chú vào bóng đen đó, hận ý tích tụ lâu nay bộc phát: “Trình Diệu Dương!”
Bóng đen chậm rãi bước ra, cậu ta cầm một con đao, kề vào cổ Tôn Tâm Di.
“Hoắc Lâm, cậu đến rồi.”
Đáy lòng Hoắc Lâm lạnh đi.
Lúc trước khi cậu ta đến đây, Trình Diệu Dương cũng nói câu này đầu tiên.
“Hoắc Lâm… Cứu tớ…”
Tiếng khóc của Tôn Tâm Di theo làn gió bay tới.
Hoắc Lâm bỗng hoàn hồn: “Thả Tâm Di ra! Không được làm hại cô ấy!”
“Sao tôi lại làm hại Tâm Di?” Trình Diệu Dương kề con dao vào cổ Tôn Tâm Di, lại di chuyển qua cằm, gương mặt, con mắt: “Tôi thích Tâm Di như thế, sao nỡ làm hại cô ấy? Cô ấy là của tôi…”
“Vậy anh thả Tâm Di ra đi! Anh thích cô ấy mà còn bắt cóc cô ấy? Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Trình Diệu Dương cười một cách b*nh h**n: “Nhưng trong mắt cô ấy chỉ có anh thôi, không hề có tôi… Đã vậy rồi, không bằng g**t ch*t cô ấy, như thế thì cô ấy sẽ mãi mãi thuộc về tôi.”
“Tôi thích em nhiều như thế nhưng trong mắt em lại chẳng hề có hình bóng của tôi.” Trình Diệu Dương cấu cằm Tôn Tâm Di, để cho cô ta nhìn mình: “Hoắc Lâm có gì tốt? Em hao hết tâm tư cũng muốn đi cùng cậu ta! Rõ ràng chúng ta mới là một đôi trời sinh!”
Nước mắt Tôn Tâm Di rơi không ngừng, lúc này cô ta như nhận ra Trình Diệu Dương, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
“Hôm nay, tôi muốn em thấy, thấy thật rõ cậu ta chết trước mặt em.” Trình Diệu Dương chặn miệng Tôn Tâm Di, nhìn Hoắc Lâm, u ám nói: “Hoắc Lâm, muốn cô ấy sống thì dùng mạng mình đổi đi.”
Trình Diệu Dương ném con dao tới dưới chân Hoắc Lâm.
…
…
Ngân Tô không đến quá gần, ba người bên kia có vẻ không phát hiện ra cô.
Cô ngẩng đầu ngắm cây hoa đào to lớn, hoa đào nở rộ dưới ánh trăng, thật là một vẻ đẹp vô thực.
Gió xuyên qua khóm hoa đào, tạo ra tiếng xào xạc nho nhỏ.
Phảng phất như có tiếng nói nhỏ nhẹ, không ngừng chảy vào tai Ngân Tô, theo tiếng nói này, đáy lòng cô chầm chậm cảm thấy hơi gắt gỏng và… tình yêu dâng trào.
Hai loại cảm xúc kỳ lạ đan xen vào nhau.
Ngân Tô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.
Sau hai nhịp thở, hai loại cảm xúc đó mới dần dần bị nén xuống.
Cây hoa đào này không thể xuất hiện trong trại huấn luyện. Đây là cảnh chiếu lại tình huống lúc trước đã xảy ra với Hoắc Lâm, Tôn Tâm Di và Trình Diệu Dương.
Khi Ngân Tô mở mắt ra, đã không cảm giác được hai loại cảm xúc kì lạ đó.
Ngân Tô lẫn trong bóng đêm đi về phía trước, cô lách qua ba người đang đối đầu bên kia, đến đằng sau cây hoa đào.
Có lẽ vì Hoắc Lâm đã thay thế cô nên cô trở thành diễn viên quần chúng bị thừa ra, vừa vặn là giờ phút này Trình Diệu Dương muốn Hoắc Lâm chết nên không phát hiện ra Ngân Tô bất ngờ xuất hiện ở sau lưng cậu ta.
Ngân Tô rút ống thép ra, không nói nhảm, tiến hai bước, đâm trực tiếp vào lưng Trình Diệu Dương, đợi một chút rồi rút ra.
Trình Diệu Dương còn đang phát điên, cơ thể đột nhiên bị đâm thủng, gió như có thể thổi xuyên qua cơ thể, ớn lạnh.
Cậu ta chậm rãi cúi đầu, thấy máu chảy ra từ cơ thể.
“Phốc phốc…”
Vũ khí sắc bén lại đâm xuyên qua cơ thể cậu ta.
Một giây sau, cơ thể cậu ta bị đạp bay ra xa, trong bóng tối, mái tóc màu đen nhanh chóng chạy tới, quấn chặt Trình Diệu Dương.
Hoắc Lâm: “…”
Tôn Tâm Di: “…”
Hoắc Lâm nằm trên mặt đất, cầm con dao Trình Diệu Dương ném cho mình, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Cậu ta cúi đầu nhìn đao trong tay, lại nhìn cái thứ đen đen nhảy ra từ dưới chân Ngân Tô…
Cậu ta đang làm gì vậy?!
Trình Diệu Dương…
Đúng, cậu ta đã quay lại ngày Tâm Di xảy ra chuyện.
Rõ ràng cậu ta muốn cứu Tâm Di, hoàn toàn không muốn chuyện lần trước tái diễn.
Nhưng những chuyện cậu ta đang làm, lại giống y đúc lần trước?
Ngân Tô cầm ống thép dính máu, như tên vô lại hóng chuyện: “Ôi chao, nhìn cặp uyên ương đáng thương của chúng ta kìa.”
Hoắc Lâm: “…”
Hoắc Lâm lặp tức phản ứng, bò dậy, chạy tới bên cạnh Tôn Tâm Di.
Cậu ta lấy dao cắt sợi dây thừng đang treo cổ Tôn Tâm Di, đỡ cô ta xuống.
“Hoắc Lâm, hu hu hu…” Tôn Tâm Di được đỡ xuống, ôm Hoắc Lâm khóc.
“Không sao, không sao.” Trong lòng Hoắc Lâm còn sợ hãi, ôm chặt Tôn Tâm Di: “Tớ sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì đâu.”
Cặp đôi đáng thương ôm nhau khóc nức nở.
Ngân Tô đi vòng quanh họ hai vòng, thấy bọn họ nửa ngày cũng chưa tách ra, đành lên tiếng: “Được rồi, thật sự xem đây là buổi hẹn hò à?”
Tôn Tâm Di hình như đã quên Ngân Tô, đôi mắt đẫm nước nhìn Ngân Tô đầy thắc mắc.
“Hoắc Lâm… Cô… Cô ấy là ai?”
“Tôi là quan chức nhà nước.” Ngân Tô nói mà mặt không biến sắc.
“? ? ?” Hoắc Lâm nhìn Ngân Tô như thể cô bị điên rồi.
Lúc nãy Hoắc Lâm còn hơi bối rối, nhưng bây giờ đã tỉnh táo hơn rồi, cô ta đâu phải là quan chức nhà nước.
“Là… Là vì Trình Diệu Dương sao?” Tôn Tâm Di cũng không nghi ngờ gì, đôi mắt đẫm nước, nhút nhát hỏi.
“Phải, mà cũng không.”
Tôn Tâm Di không hiểu: “Còn lý do nào khác sao?”
“Ừm, vì cô đó.”
Tôn Tâm Di ngạc nhiên, ngón tay vô thức chỉ vào mình: “… Tôi?”
“Tôi đúng là quan chức nhà nước, nhưng tôi không phụ trách những vụ án thông thường.” Ngân Tô bắt đầu chém gió: “Tôi chỉ phụ trách những vụ án đặc biệt.”
“Vụ án đặc biệt?” Tôn Tâm Di nhìn Hoắc Lâm, muốn bạn trai gợi ý chút gì đó.
Nhưng Hoắc Lâm cũng rất khó hiểu, cậu ta thấy Ngân Tô càng nói càng sai, nhưng… Cô càng nói càng nghiêm túc, như thể đây là sự thật vậy.
“Ví dụ như…” Ngân Tô cố ý kéo dài giọng điệu, cô giơ nắm tay ra phía trước, lòng bàn tay hướng xuống, một khối huyết ngọc từ trong lòng bàn tay cô rơi xuống, lắc lư trên không trung: “Nguyền rủa.”
Nguyền rủa?
Hoắc Lâm hơi nghi ngờ, biểu cảm không thay đổi quá nhiều.
Nhưng khi Tôn Tâm Di trông thấy khối huyết ngọc, sắc mặt cô ta đột nhiên trắng bệch…