Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
“Rầm ——”
Cửa phòng yếu ớt bị cánh hoa bật ra, đổ rạp xuống đất, cánh hoa phân tán rồi rơi xuống, cuối cùng hóa thành hư vô, hòa quyện vào trong màn đêm.
Ở đầu còn lại của hành lang, hai bên đang đánh nhau, đều bị biến cố bất ngờ xảy ra này dọa cho giật mình, quên mất động tác, nhìn cánh cửa đột nhiên xuất hiện…
Trong cánh cửa tối đen, một màu lam từ xa đến gần.
“Phần phật ——”
Ngọn lửa từ trong cửa rít gào xông ra giống như một con rồng khổng lồ màu lam, mang theo cánh hoa vẫn chưa tản hết, xông về phía bọn họ.
Đồng tử Ly Khương rụt lại, kêu to thành tiếng: “Chạy!!”
Ly Khương và Ngu Chi cách cầu thang không xa, bọn họ quay người chạy về hướng cầu thang.
Hai con quái vật đánh nhau với bọn họ thì thảm rồi, lúc bọn chúng muốn chạy thì “con rồng” khổng lồ đã tới ngay trước mặt, ngọn lửa xuyên qua người bọn chúng, lại không tạo ra thương tổn gì.
Nhưng khi ngọn lửa lan ra cái bóng sau lưng bọn chúng thì hai con quái vật đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Cơ thể hai con quái vật ngã xuống đất, tiếng hét đau xé ruột gan xông thẳng lên trời cao.
Lúc bọn chúng vặn vẹo thân thể, có cái bóng màu đen kề xuống mặt đất mà chui ra ngoài, nhanh chóng biến mất ở trong bức tường.
Ly Khương và Ngu Chi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đó, hít một hơi thật sâu, bước liền mười mấy bậc cầu thang.
Đến khi không còn cảm thấy đằng sau có nguy hiểm nữa, Ly Khương mới quay đầu lại nhìn.
Ngọn lửa màu lam đang tắt dần.
Đây là thứ gì…
Một giây sau, Ly Khương nhìn thấy một cọng tóc bò từ chỗ rẽ qua, dường như nó cũng phát hiện ra bọn họ, dựng một cọng tóc lên, vẫy vẫy trong không trung rồi nhanh chóng rụt về.
Ly Khương: “…”
Tầm nhìn của Ngu Chi bị cản bởi Ly Khương, không nhìn thấy cọng tóc đó, cô ta còn đang suy nghĩ về sau nên làm thế nào: “Bên trên chỉ còn một tầng thôi…”
Ngu Chi còn chưa nói hết lời, Ly Khương đột nhiên chạy xuống phía dưới.
“Ly Khương?”
“Tô tiểu thư!” Ly Khương đã xuống đến bậc thang cuối cùng, nhìn sang đầu hành lang bên kia.
Đúng lúc Ngân Tô vừa ra khỏi gian phòng, trong tay còn xách thêm một người.
Nhìn rõ người gọi mình thì hơi nhướng mày: “Sao cô lại ở đây?”
“An toàn.” Ly Khương quay đầu nói với Ngu Chi một tiếng, sau đó đi về phía Ngân Tô, vừa ào ào rơi nước mắt vừa bình tĩnh nói: “Gặp phải quái vật, ngoài ý muốn đi vào đây, sau đó không ra được nữa.”
Ban công của tòa nhà này đều đang mở nhưng lại có lực lượng vô hình bao trùm lấy tòa nhà, bọn họ không thể rời đi từ ban công.
Ly Khương nói xong cảnh ngộ của mình bằng hai ba câu rồi hỏi: “Ngọn lửa màu lam vừa nãy là Tô tiểu thư tạo ra sao?”
“Ừ.”
Ngân Tô không phủ nhận, nhìn ngắm nước mắt không ngừng chảy của Ly Khương, muốn nói lại thôi, cuối cùng thì hỏi: “Mọi người có gặp phải thứ gì kì quái trong này không?”
“Thứ kì quái? Quái vật có tính không?”
“Không còn gì khác?”
“…Cũng có một chút kì quái, lúc trước chúng tôi muốn rời khỏi tòa chính, xuống tầng đến chỗ cửa thì phát hiện cửa bị khóa không mở được, lúc vẫn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì tôi cảm thấy có thứ gì đó ở gần…”
Ly Khương hình dung cảm giác đó, chính là cảm giác âm u lạnh lẽo, bị nhìn lén, nhưng không phát hiện thứ gì đáng nghi ở xung quanh.
Đợi bọn họ lên tầng thì cảm giác đó lại biến mất.
Về sau thì gặp phải quái vật.
“Hai con quái vật đó cũng hơi kỳ quái…” Lúc này Ly Khương nghĩ kỹ lại thì phát hiện rất nhiều chỗ bất thường: “Bọn chúng không giống quái vật lúc trước, sẽ không nói chuyện với chúng tôi, mê hoặc chúng tôi, mà trực tiếp tấn công chúng tôi.”
Có lẽ do vận may của Tạ Bán An phát huy tác dụng, cô ấy và Ngu Chi đã thoát khỏi nguy cơ tử vong hai lần.
Nhưng nếu Ngân Tô xuất hiện muộn chút nữa, đoán chừng cũng…
Ly Khương cảm thấy Ngân Tô chính là nữ thần may mắn của cô ấy.
Ngân Tô không biết suy nghĩ kinh dị này của Ly Khương, lúc này ánh mắt đã rời khỏi người cô ấy, dừng ở ngoài ban công.
Trên đường phố ở ngoài tòa chính, không biết từ bao giờ đã có một người đứng đó.
Đối phương mặc váy dài màu trắng, không nhìn rõ dáng vẻ lắm, nhưng nhìn từ ngoại hình, đó là một cô gái rất có khí chất.
Cô ta yên tĩnh đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Cơ thể Ly Khương lập tức kéo căng, nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng: “Tô tiểu thư, người đó…”
Ngân Tô không hề căng thẳng mà còn rất thoải mái nằm bò lên ban công, vẫy tay với người bên dưới: “Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.”
Đối phương vẫn không có phản ứng.
“Chào hỏi người trong lòng của cậu đi.” Ngân Tô giơ tay kéo Hoắc Lâm qua.
Hoắc Lâm: “…”
Lúc này Hoắc Lâm đã không còn chút tình yêu nào đối với Tôn Tâm Di, chuyện Tôn Tâm Di làm với cậu ta khiến cậu ta cảm thấy ghê tởm và không thể hiểu nổi.
Bây giờ cậu ta đột nhiên hiểu ra, Trình Diệu Dương nói cậu ta và Tôn Tâm Di mới là một đôi trời sinh.
Chẳng lẽ không phải một đôi trời sinh…
Đều là kẻ điên.
Hoắc Lâm nhìn bóng trắng bên dưới, hoàn toàn không muốn chào hỏi, thậm chí còn không nén được oán hận.
Đều do Tôn Tâm Di…
Thế mà cô ta lại khống chế mình thích cô ta!
Hại mình biến thành dáng vẻ bây giờ.
“Đừng mất lịch sự như vậy, dù gì cũng từng chung sống.” Ngân Tô vỗ một cái lên đầu Hoắc Lâm: “Chào người ta đi.”
Hoắc Lâm: “…”
Nghĩ lại cảnh tượng vừa mới trải qua, Hoắc Lâm rất lý trí mà ép cảm xúc xuống.
Chào hỏi… Nhưng phải chào hỏi thế nào?! Nếu không phải không đánh lại con người đáng ghét này…
Hoắc Lâm lại bị Ngân Tô vỗ một cái, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thế là buột miệng nói: “Chuyện cô từng làm với tôi, tôi sẽ không tha thứ cho cô!”
Giọng nói của Hoắc Lâm khiến bóng trắng kia có phản ứng.
Cô ta muốn tiến lên, nhưng chân vừa giẫm ra ngoài, rất nhanh lại thu về.
Dường như Tôn Tâm Di đang giãy giụa, nhưng cô ta vẫn không phát ra bất kì âm thanh nào, hai tay trái phải cấu véo lẫn nhau, giống như đang vật lộn với chính mình vậy.
Ngay lúc này, nơi xa có gió thổi sương mù tới, sương mù làm bóng trắng đó trở nên mơ hồ.
Đợi sương mù bị gió thổi tan thì xung quanh đã không còn tung tích của Tôn Tâm Di.
Ngân Tô trầm ngâm nhìn đường phố trống trải phía dưới.
“Tô tiểu thư, đó là Tôn Tâm Di sao?” Ly Khương cảm thấy chỉ mới mấy tiếng mà dường như đã có thêm rất nhiều cốt truyện cô ấy không biết.
“Ừ.”
Phòng học số 14, chắc hẳn chỉ là một ảo cảnh trong phó bản để khiến người chơi trải qua và hiểu rõ chuyện hai ngày Tôn Tâm Di bị bắt cóc.
Người chơi thay thế thành nhân vật Hoắc Lâm, những chuyện Hoắc Lâm từng làm trong hai ngày đó cần người chơi làm lại.
Quá trình có thể có thay đổi nhưng kết quả thì không.
Cho dù người chơi lợi dụng tuần hoàn để tránh né tất cả nguy hiểm phía trước, đi đến bước cuối cùng.
Nhưng cách rời khỏi ảo cảnh là gì? Là hoàn thành việc tự cứu hay là cứu Tôn Tâm Di? Hoặc là dựa theo trải nghiệm ban đầu của Hoắc Lâm, đi theo một lượt, cuối cùng chết đi.
Tử vong lần cuối cùng có còn cơ hội làm lại hay không?
Những chuyện này đều không thể biết được.
Phòng học số 14 là một nơi rất nguy hiểm, giảng viên Cao đưa cô vào chính là muốn cô chết.
Cho nên trò chơi nhắc nhở người chơi —— Nếu có người mời bạn đi thì hãy đưa họ đến gặp nhân viên an ninh.
Đây là một quy tắc chính xác.
Nhưng…
Ngân Tô nhìn phòng học số 14, bây giờ chắc hẳn phòng học số 14 vô dụng rồi nhỉ?