Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 488

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Tôn Tâm Di biến mất, Ngân Tô cảm thấy chắc là Trình Diệu Dương cũng không tìm được nữa.

Ngân Tô đi về phía cầu thang, thi thể của hai quái vật vẫn nằm dưới đất.

Ngân Tô vạch cánh tay của thi thể ra để kiểm tra, giống với giáo viên phụ đạo đó, bên trong đã thối rữa hoàn toàn, tỏa ra một mùi hôi thối.

Chắc hẳn hai quái vật này cũng bị “lực lượng” hớp hồn. 

Ngân Tô nhặt thi thể, vươn vai: “Đi về ngủ thôi.”

“Hả?”

Sao lại đi ngủ rồi?

Bây giờ bọn họ nên thảo luận về Tôn Tâm Di mà? Còn có vừa nãy xảy ra chuyện gì thế?!

Ly Khương không thể về căn nhà tình yêu, Ngân Tô nhìn dáng vẻ rưng rưng nước mắt của cô ấy, cuối cùng lựa chọn ở lại trong tòa chính trại huấn luyện. 

Dù sao thì ở đâu cũng như nhau.

Bé mít ướt còn là dịch dinh dưỡng di động, bảo vệ cô ấy thì tốt hơn.

Cửa phòng học số 14 mất rồi, bên trong cũng không còn nguy hiểm nữa, nên Ngân Tô trực tiếp chiếm dụng phòng học số 14 làm phòng ngủ tạm thời của cô.

Ngân Tô lấy một cái đệm ra, đang chỉ huy Hoắc Lâm trải trong gian phòng trống rỗng, Hoắc Lâm tức mà không dám nói.

“???”

Đạo cụ không gian của Tô tiểu thư lớn chừng nào vậy?

Tại sao đựng cả thứ vô dụng này?

Ngân Tô nói năng hùng hồn đầy lí lẽ: “Sao cái này lại vô dụng? Giúp bản thân nghỉ ngơi thật tốt ở trong trò chơi, duy trì trạng thái tinh thần tốt đẹp, không phải là một chuyện rất quan trọng sao?”

Tuy ở trong trò chơi sinh tồn nhưng cũng phải đối xử tốt với bản thân.jpg

Ly Khương: “…” Thế thuốc dùng để làm gì?

Ừm… Tô tiểu thư nói như vậy chắc chắn là có đạo lí của cô!

Ngu Chi ngồi ở gần đó, đang băng bó vết thương cho mình.

Tầm mắt thỉnh thoảng liếc sang Hoắc Lâm đang bận trước bận sau.

Hoắc Lâm này có lúc không cần đi, trực tiếp bay lên, rất rõ ràng cậu ta là quái vật phi nhân loại. 

NPC phó bản chia thành bốn loại:

Một, NPC bình thường, có thực thể, ngoại hình và nội tâm đều không khác người chơi quá nhiều, biết sợ, biết đau, đây là NPC nhiều nhất, thường thấy nhất trong phó bản. 

Hai, NPC phi nhân loại, không có thực thể, cũng chính là âm hồn được nhắc tới trong thế giới hiện thực, thích thoắt ẩn thoắt hiện vào ban đêm.

Ba, NPC quái vật, có thực thể, nhưng cũng có một vài năng lực kì quái, chẳng hạn như có thể biến thân, mọc xúc tu, cơ thể khác với NPC bình thường. 

Bốn, BOSS, thậm chí có lúc nó không phải con người, có thể là một đồ vật.

Những quái vật này cũng rất dễ phân biệt. 

Nên Ngu Chi nhìn cái là biết Hoắc Lâm là quái vật phi nhân loại.

Nhưng điều quan trọng hơn là Tô Hảo Hảo đang sai bảo quái vật phi nhân loại!

Trên người Ngân Tô cũng có vết thương, là do những cánh hoa lúc trước sượt qua, miệng vết thương không sâu nhưng khó tránh được số lượng nhiều, máu chảy ra không ít, làm bẩn quần áo.

Ngân Tô cởi áo gió đã bẩn ra, đa số vết thương đều đã ngừng chảy máu.

Ngân Tô lười băng bó, xử lý máu sạch sẽ xong liền định mặc áo gió vào.

“Đợi đã…” Ly Khương thấy Ngân Tô không để tâm tới vết thương của mình, vội vàng lấy thuốc đi tới: “Băng bó một chút đã.”

“Vết thương nhỏ…”

“Vết thương nhỏ trong phó bản mà không xử lý thì cũng rất nguy hiểm.” Một khi người chơi bị thương, xác suất bị ô nhiễm sẽ càng gia tăng.

Ô Bất Kinh mà ở đây, mấy vết thương này một giây là cậu ta có thể xử lý xong.

Nhưng bây giờ cậu ta không ở đây nên chỉ có thể dùng thuốc.

Ly Khương hiếm khi cố chấp như vậy, cứ muốn Ngân Tô xử lý vết thương. 

Ngân Tô thở dài: “Để tôi tự làm đi.”

Ly Khương cũng không đòi giúp cô bôi thuốc, cô ấy biết rõ mình không có ác ý gì với Tô tiểu thư, nhưng trong trò chơi, tốt nhất không nên để người khác đến gần mình quá, đặc biệt là chuyện cần ở gần như bôi thuốc.

Ngân Tô hoàn thành việc xử lý vết thương xong thì lấy cái áo gió mới ra mặc.

Lúc thì lấy đệm, lúc thì quần áo mới, rất rõ ràng là Ngân Tô có đạo cụ không gian, Ngu Chi không hiểu hành vi vô tư phơi bày ra của cô lắm.

Đối với cô mà nói, mình chỉ là một người lạ mới quen biết mấy ngày?

Không lo bị tơ tưởng đến sao?

Người ta nói không sợ trộm cắp chỉ sợ trộm tơ tưởng.

Ngu Chi đang nghi hoặc thì lại thấy cô lấy một cái bồn hoa ra.

Ngân Tô mong chờ nhìn Ly Khương: “Nước mắt đâu?”

Ly Khương lấy cái bình 500ml ra.

Mới có mấy ngày, Ly Khương cũng chỉ hứng được khoảng 2.5cm.

Ngân Tô vặn nắp bình ra, đổ nước mắt vào trong bồn hoa, đợi nước mắt hoàn toàn thấm vào trong đất thì dùng thuật giám định quét một cái.

【? · Thời kỳ ngủ đông】

Ngân Tô: “…”

Thuật giám định không giám định được hạt giống này là thứ gì, vẫn luôn đánh dấu hỏi chấm.

Nhưng từ sau khi cô trồng, “thời kỳ ngủ đông” cũng chưa từng thay đổi.

Xem ra là nước mắt chưa đủ… thế cô phải chăm đến tháng nào năm nào đây?

Ngân Tô bưng bồn hoa với vẻ mặt sầu khổ.

Ngu Chi lại càng không hiểu.

Trong bồn hoa đó có thứ gì?

“Tô tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?” Ngu Chi chủ động lên tiếng. 

Ngân Tô tạm thời không buồn ngủ, cất bồn hoa xong, trả cái bình rỗng cho Ly Khương: “Tiếp tục phấn đấu!”

Ly Khương: “…”

Tuy không biết Tô tiểu thư đang làm cái gì nhưng cô ấy làm vậy chắc chắn là có đạo lí!

Ngân Tô quay đầu nhìn Ngu Chi: “Nói chuyện gì thế?”

Ngu Chi liền kể lại chuyện lúc trước cô ta gặp phải một lần: “Phải cẩn thận Diêu Bá Thanh.”

Diêu Bá Thanh không tiếp xúc quá nhiều với Ngân Tô, thậm chí cả mấy người Ly Khương, anh ta cũng không cố ý tiếp xúc.

Chắc hẳn là cảm thấy bốn người họ có quen biết, không dễ phân tán giống những người chơi khác nên liền bỏ qua bọn họ.

Ngu Chi thở hắt ra một hơi: “Tôi còn tìm được cái này.”

Cô ta lấy bảng gỗ tìm được trong phòng thử đồ ra.

Bề ngoài của bảng gỗ này không khác gì cái mà Ly Khương tìm được trong phòng của Trình Diệu Dương lắm.

Chắc hẳn đều đến từ một nơi.

Điều khác biệt là trên bảng gỗ này có viết chữ, còn cái ở chỗ Trình Diệu Dương thì không. 

“Không biết thứ này có tác dụng gì…” Ngu Chi nhíu chặt mày liễu: “Bình thường bảng gỗ dùng để cầu nguyện, các cặp đôi cũng rất thích viết những lời thề non hẹn biển… Tôi thấy chắc hẳn là có liên quan đến chìa khóa qua ải.”

Ngân Tô trả bảng gỗ cho Ngu Chi, cô cũng không có quá nhiều manh mối liên quan đến bảng gỗ: “Có khả năng có liên quan.”

Tấm bảng gỗ này của Ngu Chi chứng tỏ trong trại huấn luyện không chỉ có một cái.

Có lẽ vẫn còn rất nhiều bảng gỗ.

Nhưng nhờ manh mối về Diêu Bá Thanh mà Ngu Chi cung cấp, Ngân Tô vẫn kể về tình sử của Hoắc Lâm với hai tên b**n th** cho cô ta.

“Người vừa mới xuất hiện bên ngoài tòa chính là Tôn Tâm Di sao?”

“Ừm.” Ngân Tô đã nằm trên đệm, hai tay gối sau đầu.

“Thế cậu ta?” Ngu Chi lại nhìn Hoắc Lâm ngồi xổm bên cạnh với sắc mặt sa sầm.

“Không sai, cậu ta chính là nam chính của chúng ta, Hoắc Lâm!”

Hoắc Lâm: “…”

Đồ thần kinh!!

Ai muốn làm nam chính!!

Hoắc Lâm đã chứng kiến sự hung tàn của Ngân Tô, lúc này cũng chỉ dám mắng chửi trong lòng, dùng sức trừng Ngân Tô. 

Ngu Chi: “…”

Cô bắt được Hoắc Lâm ở đâu thế?

Ngân Tô chỉ lựa kết quả mà nói, hoàn toàn không kể quá trình chi tiết, nên Ngu Chi lại càng mơ hồ.

“Thế về sau Tô tiểu thư có dự định gì chưa?”

“Bắt Trình Diệu Dương.” Ngân Tô cười thành tiếng: “Thứ xảo quyệt như vậy… phải dạy bảo cho đàng hoàng chứ.”

Mượn ánh sáng yếu ớt, Ngu Chi nhìn rõ nụ cười u ám trên mặt Ngân Tô, bất giác rùng mình một cái.

Bình Luận (0)
Comment