Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Ngân Tô nằm trên đệm, trên người còn đắp một cái chăn, nhưng cô lại không hề buồn ngủ mà đang nhắm mắt suy nghĩ.
Hình như Trình Diệu Dương đã biến thành một lực lượng nào đó, cậu ta có thể nhập vào cơ thể của những NPC khác, khống chế hành động của NPC.
Nếu như vậy, muốn bắt cậu ta cũng hơi khó…
Còn có Tôn Tâm Di.
Cô ta bị Trình Diệu Dương khống chế sao?
Nếu muốn g**t ch*t Trình Diệu Dương thì phải dùng cách gì? Để Tôn Tâm Di đi giết cậu ta sao?
Bảng gỗ trống không được tìm thấy trong phòng cậu ta có tác dụng gì?
…
…
Ngu Chi cách Ngân Tô và Ly Khương một khoảng, cô ta cảnh giác lắng nghe tiếng động ngoài hành lang, không biết có phải tiếng động vừa nãy quá lớn hay không, thời gian lâu như vậy trôi qua cũng không có quái vật tìm đến cửa nữa.
Ngu Chi dựa vào tường, miệng vết thương đau âm ỉ.
Có thuốc có thể làm tê liệt thần kinh, nhưng cảm giác đau đớn có thể khiến cô ta duy trì tỉnh táo, đặc biệt là vào ban đêm như thế này…
Ngu Chi nhìn bên còn lại một cái, Ly Khương nằm sấp trên một cái đệm khác mà ngủ rồi, còn Tô Hảo Hảo thì quay lưng với cô ta.
Còn về Hoắc Lâm…
Cậu ta ngồi xổm ở góc tường bên trái Tô Hảo Hảo, không chạy cũng không có ý định làm hại Tô Hảo Hảo.
Có lẽ Hoắc Lâm nhận thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Cho dù không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Hoắc Lâm thì Ngu Chi cũng có thể cảm nhận được ác ý của cậu ta, sinh vật trong phó bản… bạn đừng hòng cảm hóa.
Tô Hảo Hảo để một thứ như vậy ở bên cạnh, thực sự rất nguy hiểm.
Ngu Chi lại càng không dám ngủ.
Ngu Chi lấy một viên thuốc ra uống rồi véo véo hai má, tỉnh táo một chút, tự giác canh giữ một đêm.
Đêm dài dằng dặc.
Cổ Ngu Chi đau nhức, bên ngoài vẫn chưa có chút dấu hiệu trời sáng.
Ngu Chi đổi tư thế ngồi khác, tay trái đặt lên cổ tay phải, ngón tay chạm vào một vật lạnh lẽo rắn chắc.
Đó là một cái vòng tay.
Một cái vòng tay đầu lâu với hình thù kỳ quái.
Ngu Chi dùng đầu ngón tay v**t v* vòng tay nhiều lần, không biết suy nghĩ đã bay đến đâu rồi.
…
…
Ngày thứ năm tại trại huấn luyện.
Ánh sáng yếu ớt xuyên từ kẽ hở rèm cửa sổ vào, rơi trên hai người nằm dưới đất.
Ô Bất Kinh ôm lấy cánh tay Tạ Bán An một cách mất hình tượng, xiêu xiêu vẹo vẹo trên người cậu ta, nhưng lại ngủ rất say.
Tia sáng làm Tạ Bán An tỉnh dậy, cậu ta giơ tay lên đẩy Ô Bất Kinh một cái.
“Đừng qua đây!!” Ô Bất Kinh đột nhiên nhảy bật lên, tay khua loạn xạ trong không trung.
Tạ Bán An ôm khuôn mặt bị đánh trúng: “…”
Dường như Ô Bất Kinh cũng phát hiện trước mắt an toàn, dừng cái tay đang khua loạn lại, ngực phập phồng hai cái, quay đầu nhìn Tạ Bán An.
“Cậu… Cậu sao thế?”
Tạ Bán An: “…”
Vừa nãy Ô Bất Kinh dùng sức cực mạnh, nửa khuôn mặt Tạ Bán An đều sưng đỏ.
“Vừa bị cậu đánh đấy.”
“Hả?”
“Xin lỗi xin lỗi… Tôi tưởng là quái vật.” Ô Bất Kinh hoang mang mấy giây rồi vội vàng xin lỗi, hai thuật trị liệu được ném qua đó, vết sưng đỏ trên mặt Tạ Bán An bắt đầu tiêu tan.
Tạ Bán An cảm thấy trên mặt không còn cảm giác khó chịu, giọng nói vẫn dịu dàng: “Trời sáng rồi, chúng ta ra ngoài xem xem.”
Tình hình tối qua bọn họ cũng không dám ra ngoài.
Có lẽ Ô Bất Kinh đã bị kinh hãi quá mức, cộng thêm việc có Tạ Bán An ở bên cạnh, sau nửa đêm cậu ta đã ngủ say.
“À à à được…” Thế mà cả đêm đại lão không về, hu hu hu!!
Ô Bất Kinh thận trọng kề vào cửa để nghe, một lát sau mới mở cửa, ló đầu ra trước, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện khác thường rồi mới ra ngoài.
Bọn họ đến phòng của Ngân Tô trước.
Gian phòng vẫn giữ nguyên tình trạng bị phá hoại như tối qua, bên trong không có ai.
“Chắc hẳn Tô tiểu thư và A Ly ở cùng nhau.” Tạ Bán An nói: “Chúng ta đi tìm bọn họ thôi.”
Ô Bất Kinh kinh ngạc: “Cậu biết bọn họ ở đâu à?”
Tạ Bán An sờ phù văn trên cổ tay: “Có thể cảm ứng được.”
“Mạo muội hỏi một câu…” Ô Bất Kinh hỏi một cách dè dặt: “Cậu với Ly Khương tiểu thư… là cặp đôi phải không?”
Tạ Bán An lắc lắc đầu: “Không phải.”
“Hả, không phải sao? Tôi còn tưởng hai người là người yêu cơ.” Ô Bất Kinh lẩm bẩm: “Trông hai người rất ăn ý, cũng rất xứng đôi.”
Tạ Bán An chỉ cười cười mà không tiếp lời, đi về hướng con phố trước.
Vào đường chính cần đi qua một con ngõ nhỏ, Tạ Bán An nhìn xa xa thấy một người đứng ở đầu ra của ngõ.
“Vương Đức Khang?”
Ô Bất Kinh ló đầu từ sau lưng Tạ Bán An ra nhìn.
Vương Đức Khang cách bọn họ chỉ có bảy tám mét, đang cười quái dị nhìn bọn họ.
Trong lòng Tạ Bán An sinh ra một dự cảm không lành, cơ thể phản ứng còn nhanh hơn não, kéo Ô Bất Kinh chạy trở về.
Bọn họ vừa chạy thì Vương Đức Khang lập tức đuổi theo.
Tạ Bán An và Ô Bất Kinh đều là gà mờ, đối mặt với Vương Đức Khang đã vượt qua hai mươi mấy phó bản, đối mặt trực diện chẳng khác nào đi tặng mạng.
Bọn họ chỉ có thể chuồn!
Tốc độ của Vương Đức Khang cực nhanh, khoảng cách giữa bọn họ không ngừng kéo gần lại.
Tốc độ của Ô Bất Kinh không nhanh bằng Tạ Bán An, bị Tạ Bán An kéo lấy như miếng giẻ rách, gió rít gào qua bên tai, thổi tới mức hai má Ô Bất Kinh cũng đau.
Ô Bất Kinh không kìm được mà nhìn ra sau, Vương Đức Khang đột nhiên bật nhảy một cái, trực tiếp đạp vào tường bay lên không trung, túm lấy tấm biển quảng cáo, đu người tới trước mặt bọn họ.
Tạ Bán An đột ngột phanh lại.
Vương Đức Khang đáp đất, cắm đầu về phía trước, trực tiếp dùng cơ thể đâm vào bọn họ.
Ô Bất Kinh nhìn thấy nụ cười quái dị, u ám và độc ác trên mặt Vương Đức Khang, cậu ta sợ hãi trong lòng, được Tạ Bán An kéo ngã lên hộp đèn quảng cáo bên cạnh.
Bên cạnh hộp đèn có một tấm tôn sắc nhọn, mắt thấy cậu ta sắp lao lên đó thì đột nhiên trượt chân, đầu đập lên hộp đèn rồi sượt qua tấm tôn kia.
“…”
Thế mà lại tránh được…
Tuy trán hơi đau nhưng hoàn toàn không chảy máu.
Đây chính là cảm giác được vận may thiên vị sao.
Ô Bất Kinh không rảnh cảm thán về vận may, ném thuật trị liệu cho Tạ Bán An đang đánh nhau với Vương Đức Khang trước.
Cậu ta quan sát trái phải, muốn tìm một vũ khí thuận tay.
Cuối cùng cậu ta tìm được một cái xẻng đã gỉ đằng sau hộp đèn.
Ô Bất Kinh cầm lấy xẻng, nhìn hai người anh đến tôi đi bên đó mà không biết nên gia nhập thế nào… hơn nữa cậu ta sợ!
Bình tĩnh…
Bình tĩnh!
Vương Đức Khang là người chơi, không phải quái vật!!
Đập vào đầu anh ta!!
Đúng! Đập vào đầu anh ta!!
Hiển nhiên Tạ Bán An không phải đối thủ của Vương Đức Khang, cậu ta bị Vương Đức Khang ném xuống đất.
Nhưng Tạ Bán An ôm lấy chân của Vương Đức Khang, kéo anh ta xuống đất, hai người trực tiếp vật lộn dưới đất.
Dường như Ô Bất Kinh tìm thấy cơ hội, hét lớn xông lên, vung xẻng lên đập vào đầu Vương Đức Khang.
…
…
Ở nơi hẻo lánh.
Ô Bất Kinh và Tạ Bán An trốn sau mấy cái thùng rác, hai người đều không dám lên tiếng, Vương Đức Khang đang lượn lờ bên ngoài để tìm bọn họ.
Tuy Ô Bất Kinh đánh trúng đầu Vương Đức Khang nhưng không hề tạo thành tổn thương chí mạng.
Chỉ giúp cậu ta và Tạ Bán An thoát ra ngoài.
Khoảng tầm một phút, Vương Đức Khang lượn lờ bên ngoài đuổi về một hướng khác.
Ô Bất Kinh không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình hỏi: “Đã đi chưa?”
Tạ Bán An đẩy thùng rác trước người mình ra một chút, nhìn qua khe hở, xung quanh đều không có tung tích của Vương Đức Khang.