Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 490

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Lúc Ly Khương tỉnh lại, Ngân Tô đã cất đệm xong, đang đứng cạnh cửa sổ quan sát gì đó.

Ly Khương đứng dậy đi về phía Ngân Tô: “Ngu Chi đâu?”

Ngân Tô: “Ra ngoài rồi.”

Ly Khương nhìn đường phố, lúc này sắc trời đã sáng, các cửa hàng trên phố đang mở cửa chuẩn bị kinh doanh. 

Bây giờ trên phố vẫn chưa có NPC người yêu xuất hiện. 

“Tô tiểu thư, đêm qua…”

Ly Khương vừa nói mấy từ thì đột nhiên dừng lời, cô ấy sờ cổ tay, mặt hơi biến sắc, quay người lập tức chạy.

“Tiểu An xảy ra chuyện rồi, tôi phải đi tìm cậu ấy.” Giọng nói của cô ấy truyền từ cửa tới.

Tạ Bán An… Chắc hẳn cậu ta ở cùng với Ô Bất Kinh. 

Ngân Tô gọi Hoắc Lâm đang ngồi xổm ở trong góc, cùng Ly Khương đi ra ngoài.

Cửa tòa chính trại huấn luyện đã mở, Ly Khương xông ra khỏi cửa, chạy thẳng về một hướng.

Đường phố bị quái vật tóc phá hoại vào đêm qua, lúc này đã khôi phục lại bình thường, hoàn toàn không nhìn ra có vết tích bị phá hoại.

Ly Khương và Tạ Bán An có đạo cụ có thể liên lạc với đối phương, cô ấy biết Tạ Bán An đang ở nơi nào nên Ngân Tô cũng đi theo đằng sau cô ấy.

Hình như Tạ Bán An đang di chuyển, bọn họ nhìn thấy một vài vết tích đánh nhau. 

Ly Khương đi theo những vết tích đánh nhau đó, lúc chạy qua một giao lộ thì đột ngột xoay người lại, nhìn con đường đối diện.

Tạ Bán An và Ô Bất Kinh xuất hiện ở con đường đối diện.

Tạ Bán An cảm nhận được Ly Khương đang đến gần mình, cậu ta dẫn Ô Bất Kinh đến tụ họp với Ly Khương. 

Cậu ta đã nhìn thấy Ly Khương ở con đường đối diện, nhưng ngay lúc này, một bóng người từ trên trời rơi xuống, vừa vặn chặn giữa bọn họ.

Vương Đức Khang!

“A Ly cẩn thận!” Tạ Bán An lập tức cảnh báo Ly Khương: “Vừa nãy chính là Vương Đức Khang đuổi giết chúng tôi!”

“Ai đuổi giết mấy người!” Giọng nói Vương Đức Khang khàn khàn, phẫn nộ chửi một tiếng rồi nén lửa giận lại, nhanh chóng nói: “Thứ mấy người gặp phải căn bản không phải là tôi, “Vương Đức Khang” đánh lén mấy người là quái vật biến thành.”

Vương Đức Khang sợ những người này động thủ với mình.

Cho nên anh ta buộc phải phân biệt mình với “Vương Đức Khang” còn lại.

Ly Khương nhìn Tạ Bán An một cái, xác định hiện tại cậu ta an toàn, cũng không vội động thủ.

Lúc trước bọn họ đã từng thảo luận, rất có khả năng là có một Vương Đức Khang giả.

Nhưng Vương Đức Khang trước mặt là thật hay giả… bọn họ cũng không thể xác định. 

Lỡ như chỉ là anh ta phát hiện bọn họ đông người, muốn dùng cách này để mê hoặc bọn họ, nhân cơ hội chạy thoát hoặc gây chuyện thì sao?

“Anh để bạn của tôi qua đây trước.” Ly Khương bình tĩnh mở miệng. 

Vương Đức Khang không muốn xung đột với bọn họ, lúc này tất nhiên đồng ý, anh ta bước mấy bước sang bên cạnh, còn lặp lại một lần: “Cho dù mấy người tin hay không thì tôi cũng chưa từng động thủ với bất kì người chơi nào!”

Ô Bất Kinh và Tạ Bán An chạy từ con đường đối diện qua.

“Không sao chứ?”

Tạ Bán An lắc đầu: “Có Ô tiên sinh ở đây, tình trạng của tôi vẫn ổn.”

Trong đội ngũ, có một đồng đội hệ trị liệu thật sự rất quan trọng. 

Ngân Tô chỉ nhìn Ô Bất Kinh từ trên xuống dưới hai lượt, không nói gì.

Sắc mặt Ô Bất Kinh hơi nhợt nhạt, không biết là bị dọa hay là tiêu hao quá nhiều, hai chân cũng đang run rẩy, Tạ Bán An đỡ cậu ta mới không đến nỗi té xuống đất.

“Ô tiên sinh không sao chứ?”

Ô Bất Kinh xua xua tay, giọng nói yếu ớt: “Tiêu hao quá mức, khôi phục một chút là ổn thôi.”

Xác định Tạ Bán An và Ô Bất Kinh không sao, Ly Khương không lo lắng cho bọn họ nữa mà nhìn Vương Đức Khang ở giữa đường.

Toàn thân Vương Đức Khang đều là máu, nhưng đa số vết máu đã khô lại, lộ ra một màu đỏ sẫm.

Trong mắt anh ta đầy tơ máu, dưới mắt toàn là quầng thâm, sắc mặt vàng vọt, giống như nô lệ tư bản phải liên tục tăng ca mấy ngày liền vậy.   

Tạ Bán An nói: “Anh ta với “Vương Đức Khang” chúng tôi vừa gặp phải quả thực hơi khác nhau, tuy quần áo giống nhau nhưng Vương Đức Khang kia sạch sẽ hơn anh ta, cả người cũng rất có tinh thần.”

Nhưng nếu “Vương Đức Khang” có thể biến thành dáng vẻ của Vương Đức Khang thì anh ta làm giả bề ngoài chắc hẳn cũng không khó.

Cho nên bọn họ không thể dựa vào đó để xác định Vương Đức Khang này là thật.

“Tô tiểu thư, phải làm sao?”

Ngân Tô nhìn Vương Đức Khang một cái.

【Người chơi · Vương Đức Khang】

Ngân Tô nhìn Ly Khương: “Mọi người muốn giết anh ta?”

Vương Đức Khang nghe thấy lời nói của Ngân Tô thì tim thắt lại, con người này… dùng giọng điệu bình tĩnh như thế để hỏi vấn đề này, cô sẽ không giết mình chứ?

“Nếu anh ta không động thủ với Tiểu An…” Ly Khương lắc lắc đầu. 

Cô ấy và Vương Đức Khang không thù không oán, chẳng qua mọi người chỉ vì sống sót, cô ấy sẽ không bỏ qua cho người chơi lòng dạ độc ác nhưng cũng sẽ không tùy ý lấy tính mạng người khác.

Cô ấy sẵn lòng bảo vệ giới hạn của mình mà chịu nguy hiểm.

Ngân Tô không nói gì với quyết định của Ly Khương, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi chỉ có thể nói anh ta là người chơi thật.”

Ly Khương hiểu ẩn ý của Ngân Tô —— Vương Đức Khang có động thủ với người chơi hay không, cô không biết.

Ly Khương trầm mặc một lát, hỏi Vương Đức Khang: “Vương Đức Khang giả kia là chuyện gì?”

Vương Đức Khang không biết đối phương có tin tưởng mình không, nhưng cũng không quan trọng, chỉ cần bây giờ bọn họ đừng động thủ với mình là được.

Một mình anh ta chắc chắn không phải đối thủ của nhóm người này.

“Là tượng gỗ.” Vấn đề này chẳng có gì đáng che giấu, đây là mấu chốt để phủi sạch quan hệ của anh ta với Vương Đức Khang giả: “Lúc điêu khắc đã dính máu của tôi, lúc đó tôi chỉ cảm thấy bất thường, muốn lấy về. Nhưng bị NPC kia mang đi, cuối cùng tôi g**t ch*t NPC mà lại không tìm thấy tượng gỗ, về sau anh ta luôn xuất hiện bằng dáng vẻ của tôi.”

Vương Đức Khang lại bổ sung một câu: “Tượng gỗ kia không biết nói, lúc trước mọi người gặp phải anh ta, anh ta có mở miệng nói chuyện không?”

Tạ Bán An và Ô Bất Kinh nhìn nhau một cái, đồng thời lắc đầu. 

Từ lúc xuất hiện đến lúc đuổi giết bọn họ, giữa chừng đánh nhau, trừ việc trên mặt có nụ cười quái dị ra thì “Vương Đức Khang” không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Các dấu hiệu chứng tỏ hiềm nghi của Vương Đức Khang trước mặt nhỏ hơn.

“Anh biết tìm người giả mạo anh ở đâu không?”

“Tôi không biết, mỗi lần anh ta đều đột nhiên xuất hiện. Anh ta không chủ động xuất hiện thì không tìm được anh ta.” Vương Đức Khang có thể cảm nhận được “Vương Đức Khang” giả muốn giết mình.

Bây giờ anh ta thế này chính là do “Vương Đức Khang” gây nên.

“Vương Đức Khang” giả muốn giết anh ta, có lẽ là muốn thay thế anh ta hoàn toàn.

Cuối cùng Ly Khương đã để Vương Đức Khang đi.

Hai tay Ngân Tô đút trong túi áo gió, chậm rãi hỏi: “Cô không sợ việc bỏ qua cho anh ta, cuối cùng xuất hiện cục diện không thể vãn hồi?”

Thà giết nhầm một nghìn cũng không bỏ qua một tên, lí luận này rất phổ biến trong giới người chơi.

Để nâng cao cơ hội sống sót của mình, người chơi sẽ lựa chọn xóa sạch nguy hiểm tiềm ẩn.

“Tử vong sao?” Ly Khương nghiêng đầu cười một tiếng: “Tôi và Tiểu An đều không có người thân, đối với chúng tôi mà nói, tử vong không hề đáng sợ.”

Ô Bất Kinh không kiềm được nói: “Tử vong mà không đáng sợ? Nếu không đáng sợ thì tại sao mọi người cố gắng sống sót đến vậy?”

Tạ Bán An: “Có thể thản nhiên chấp nhận tử vong với không muốn chết là hai chuyện.”

Ly Khương gật đầu, đồng tình với lời nói của Tạ Bán An. 

Chấp nhận tử vong với có muốn chết hay không, không thể trộn lại lẫn mà nói.

Ngân Tô: “Thế cô cho là cái gì đáng sợ?”

Nụ cười Ly Khương thu lại, nhỏ giọng nói: “Mất đi bản thân và giới hạn, tín đồ tôn thờ trò chơi làm “thần”, bọn họ mới đáng sợ.”

Bình Luận (0)
Comment