Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 491

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Chắc hẳn Ly Khương đang nói đến bọn điên đứng về phía trò chơi, muốn trò chơi đổ bộ xuống thế giới hiện thực. 

Xem ra Ly Khương đứng về phía còn lại. 

Ly Khương cụp mắt xuống, giọng nói hơi nhỏ: “Tô tiểu thư biết tôi tiến vào trò chơi thế nào không?”

Ngân Tô rất phối hợp mà lắc đầu. 

Ly Khương bèn kể tiếp.

Cô ấy tiến vào trò chơi vào năm thứ ba sau khi trò chơi cấm kỵ đổ bộ toàn cầu, năm đó, đúng lúc cô ấy đang học lớp mười hai.

Đó là học kì một lớp mười hai, sắp được nghỉ đông rồi.

Tan tiết tự học tối, cô ấy nán lại ở trường một lát, lúc ra khỏi trường thì đã rất muộn.

Trước đây bố cô ấy sẽ tới đón cô ấy, nhưng hôm đó, bố cô ấy không tới, gọi điện thoại cũng không ai nghe.

Cô ấy tưởng là bố đang bận làm việc, không hề để tâm. Trường cách nhà cô ấy không xa, trên đường cũng vẫn còn người qua lại, cô ấy định đi bộ về.

Tuy năng lực hiếm có cổ quái của người chơi khiến người ta sợ hãi và lo lắng.

Nhưng an ninh trong thành phố có Cục điều tra phụ trách, nên buổi tối cũng không quá nguy hiểm, hồi trước thỉnh thoảng cô ấy cũng về nhà một mình vào buổi tối.

Nhưng cô ấy không ngờ lại bị người ta bắt cóc giữa đường.

Cô ấy chỉ đi qua một cái bóng râm, trong tình huống trước sau đều có người, cô ấy bị một sức mạnh kéo vào trong bóng tối, thậm chí còn không kịp phát ra một âm thanh nào, cứ thế mất đi ý thức hoàn toàn.

Đợi cô ấy tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong trò chơi rồi. 

Cô ấy bị người ta cố ý đưa vào trò chơi. 

Đợi cô ấy ra khỏi trò chơi, trong gian phòng tối tăm, thi thể đầy đất, mặt đất bị vẽ lên phù hiệu kì quái.

Cô ấy vẫn chưa làm rõ tình hình thì đã có người phá cửa vào, trong sự hỗn loạn, cô ấy được đưa vào bệnh viện. 

Cô ấy là người may mắn sống sót duy nhất trong gian phòng đó.

“Tôi tưởng rằng đó chỉ là nỗi bất hạnh của tôi…”

Ly Khương chậm rãi thở dài.

“Nhưng đợi tôi tỉnh lại ở bệnh viện thì được biết cha mẹ của tôi cũng chết rồi. Tôi không được gặp thi thể của họ, chỉ biết họ chết vì ô nhiễm.”

Khu chung cư mà cô ấy sống và mấy khu lân cận xung quanh đều bị liên lụy, rất nhiều người chết.

Cô ấy không biết thứ gì tạo ra ô nhiễm, nhưng có thể chắc chắn, chuyện ô nhiễm lần đó có liên quan đến tín đồ tôn thờ trò chơi là thần mà bắt cóc cô ấy.

Không bao lâu Cục điều tra đã bắt được chủ mưu của chuyện lần đó.

Tiếc rằng nhận thức của bọn họ đã bị đảo lộn hoàn toàn, căn bản không cho rằng mình làm sai, đến chết bọn họ cũng không biết sám hối chuyện mình đã làm.

Linh hồn của bọn họ đã thối rữa, chỉ là con rối mà trò chơi điều khiển.

Bắt được bọn họ thì có tác dụng gì.

Cha mẹ cô ấy có thể trở về ư?

Những người bình thường đã chết có thể trở về ư?

Không thể…

“Cô hận những người đó không?”

“Mới đầu có hận, thậm chí còn oán hận tất cả mọi người.” Một học sinh cấp ba như cô ấy, đột nhiên mất hết cha mẹ, còn bị ép tiến vào trò chơi sinh tồn, sao có thể không hận?

Cô ấy hận những hung thủ kia.

Thậm chí có lúc còn hận những người bình thường vô tội bên cạnh, tại sao người phải chịu đau khổ là mình.

Nhưng lúc cô ấy phát hiện nỗi hận của cô ấy bắt đầu điều khiển cô ấy làm ra một số hành vi không bình thường ở trong trò chơi, cô ấy lập tức bừng tỉnh. 

Có lẽ nỗi hận có thể trở thành động lực của cô ấy, chống đỡ cho cô ấy càng đi xa hơn trong trò chơi. 

Nhưng sau cùng, có lẽ cô ấy cũng sẽ bước theo gót những hung thủ kia.

Từ người bị hại biến thành hung thủ tiếp theo.

Ngân Tô vỗ bả vai Ly Khương: “Sống ở đây phải dựa vào con tim của mình không hề dễ dàng, cô có thể kiên trì đến bây giờ là đã lợi hại hơn rất nhiều người rồi.”

Ly Khương không kiềm được nở một nụ cười: “Đúng vậy, hy vọng chúng ta có thể sống đến cái ngày trò chơi kết thúc, sống một cuộc sống bình thường.”

Đây là một nguyện vọng tốt đẹp.

Tòa chính trại huấn luyện. 

Sáng nay Ngu Chi đợi Ngân Tô dậy thì rời đi.

Cô ta đi cướp một tấm thẻ tỏ tình trước, bây giờ là người đầu tiên đến tòa chính trại huấn luyện. Nhưng cô ta không lộ diện mà đứng trong góc tối, muốn đợi Diêu Bá Thanh xuất hiện.

Ngu Chi nhìn thấy nhóm người Tô Hảo Hảo xuất hiện ở đầu đường, bọn họ đi không nhanh, hình như đang trò chuyện. 

Đợi bọn họ đến bên dưới tòa chính, thế mà Vương Đức Khang cũng xuất hiện. 

Vương Đức Khang và nhóm người Tô Hảo Hảo nước sông không phạm nước giếng, mỗi bên đứng một nơi.

Tiết học buổi sáng sắp bắt đầu, Diêu Bá Thanh vẫn chưa xuất hiện. 

Có lẽ Ngu Chi biết không đợi được Diêu Bá Thanh, chỉ đành bước  ra khỏi góc tối.

Vương Đức Khang lại tốn thời gian giải thích chuyện “Vương Đức Khang” giả, Ngu Chi không nói là tin hay không, nhưng cũng chẳng động thủ với anh ta.

Đợi Mạt Lị xuất hiện, nói phòng học cho bọn họ thì mọi người đều lên lớp.

Giảng viên Triệu và giảng viên Cao đều đã bị xử lý, giảng viên của tiết học sáng nay vẫn họ Triệu, nhưng dáng vẻ không hề giống người cũ.

Chương trình học vẫn nhàm chán như mọi khi.

Tiết học kết thúc, quy tắc ghép đôi hôm nay lại thay đổi. 

Đổi thành NPC người yêu lựa chọn người chơi. 

“Học viên có tổng mức độ cảm mến cao có thể sẽ được nhiều người yêu chọn trúng, lúc đó các em có thể lựa chọn người yêu mình muốn ghép đôi. Học viên có mức độ cảm mến thấp…”

Giảng viên Triệu mới đến dừng lời, ánh mắt u ám liếc qua mọi người, giọng nói kéo dài: “Rất có khả năng sẽ không có người yêu lựa chọn các em, học viên không được người yêu lựa chọn cần tự đi tìm người yêu ghép đôi.”

Lời nói của giảng viên Triệu rất dễ hiểu.

Người chơi có tổng mức độ cảm mến của mấy ngày trước càng cao càng dễ được ghép đôi với người yêu. 

Người chơi có mức độ cảm mến thấp, rất có khả năng về sau không có người yêu lựa chọn, không ghép đôi người yêu được.

Giảng viên Triệu công bố xếp hạng mức độ cảm mến của mấy ngày trước.

Ngu Chi hạng nhất, Ly Khương hạng hai, Tạ Bán An hạng ba, Ngân Tô và Ô Bất Kinh cùng xếp hạng bốn, hạng cuối cùng là Vương Đức Khang. 

Diêu Bá Thanh không xuất hiện, giảng viên Triệu cũng không công bố thứ hạng của anh ta.

Lần này số lượng NPC rất nhiều, ước chừng có khoảng hai mươi người.

Quả nhiên đến lúc lựa chọn, người được lựa chọn đều là ba hạng đầu, ba hạng sau hoàn toàn không có NPC nhìn thẳng vào bọn họ.

Ngân Tô không để tâm, dù sao người ở trên đường phố bên ngoài đều vô chủ, chọn một người tùy thích là được.

Quái vật tóc kích động lắc lư đuôi tóc: Đúng đúng đúng đúng đúng!!

Tùy tiện đi lại trên phố chính là vô chủ!!

Ô Bất Kinh hơi lo lắng nhưng thấy đại lão hai tay đút túi, nhìn chằm chằm giảng viên Triệu mà cười như không cười, chút tâm trạng này lại biến mất rồi. 

Chắc chắn đại lão có cách!

Chỉ cần cậu ta theo sát đại lão, qua ải không phải là mơ!!

Lựa chọn kết thúc rất nhanh, ba hạng đầu chọn được người yêu mình muốn, những NPC còn lại lần lượt rời khỏi gian phòng.

Giảng viên Triệu cũng không nói nhảm, bảo bọn họ bắt đầu buổi hẹn hò hôm nay xong thì biến mất không thấy đâu.

Vương Đức Khang rời đi theo giảng viên Triệu, dường như sợ bọn họ động thủ với anh ta.

Ngu Chi mở miệng trước: “Hôm nay là ngày thứ năm, hai ngày một hình thức, chắc hẳn ngày mai cũng để NPC chọn chúng ta.”

“Thế ngày cuối cùng là gì?”

“Không biết…” Ngu Chi ngừng một lát, nói ra sắp xếp của mình: “Hôm nay tôi đi điều tra manh mối về bảng gỗ, mọi người thì sao?”

Ly Khương và Tạ Bán An thương lượng một lát, quyết định đi điều tra manh mối về bảng gỗ cùng Ngu Chi. 

“Tô tiểu thư, cô đi không?”

Ngân Tô xua tay: “Tôi còn phải đi tìm người yêu.”

Mọi người: “…”

Suýt thì quên mất, cô và Ô Bất Kinh vẫn chưa có người yêu ghép đôi.

Ngân Tô đợi bọn họ rời đi thì dẫn Ô Bất Kinh lên phố bắt… tìm người yêu. 

Bình Luận (0)
Comment