Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
“Thích người nào?” Ngân Tô chỉ vào các cặp đôi trên phố, như một ác bá mà hỏi Ô Bất Kinh: “Chọn tùy thích đi.”
Ô Bất Kinh: “…”
Ô Bất Kinh tùy tiện chọn một đối tượng.
Ngân Tô xách ống thép qua đó giao lưu, không đến hai phút đã dẫn NPC bị ép độc thân trở lại.
…
…
Ngày thứ năm, NPC người yêu ghép đôi và nhân viên công tác đều có một vài thay đổi, bọn họ muốn lừa lấy thẻ tỏ tình trong tay người chơi.
Người còn sống tới bây giờ đều là người có kinh nghiệm, tất nhiên không có một ai bị lừa.
NPC không lừa được thì trộm hoặc cướp, số lần đánh lén người chơi gặp phải trong lúc hẹn hò gia tăng.
Ly Khương và Ngu Chi đều lựa chọn chỉ duy trì một mức điểm thấp.
Hiển nhiên đều phát hiện mức độ cảm mến càng cao càng dễ nảy sinh “tình cảm” với NPC người yêu, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự phán đoán và tâm trạng, chắc hẳn mức độ cảm mến là sự ô nhiễm của phó bản này.
Nhưng mức độ cảm mến lại liên quan đến việc phân chia căn nhà tình yêu buổi tối, bây giờ vẫn còn liên kết với việc ghép đôi buổi sáng.
Tuy căn nhà tình yêu cũng tồn tại nguy hiểm nhưng ít nhất là an toàn hơn bên ngoài.
Người chơi thực lực không đủ gặp phải tình huống này, đoán chừng chỉ có thể lựa chọn nâng cao mức độ cảm mến, cạnh tranh lẫn nhau.
Người chơi có thực lực thì không bị điều này hạn chế, có thể trực tiếp cướp người yêu của người khác.
Nhưng…
Rất nhanh bọn họ sẽ phát hiện mức độ cảm mến quá thấp thì NPC người yêu có thể trực tiếp động thủ với bọn họ.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra vào mấy ngày trước.
Độ khó của trò chơi lại tiếp tục tăng lên.
…
…
Ngân Tô cũng phát hiện cách chơi mới, mức độ cảm mến quá thấp sẽ bị người yêu tấn công.
Nên…
Cô đã trói người yêu lại.
“Cái này người ta gọi là tình thú.” Ngân Tô bịt cả miệng người yêu lại: “Coi nè, hóa trang như vậy đáng yêu biết bao, tôi nhìn cũng thấy tâm trạng phấn chấn hẳn.”
Ngân Tô lấy một cái xích chó ra, buộc lên cổ người yêu, vô cùng hài lòng: “Ừm… hoàn hảo hơn rồi!”
NPC người yêu: “…”
Dường như Ô Bất Kinh có thể hiểu lời chửi rủa trong ánh mắt của NPC, không nhịn được xoa xoa da gà nổi lên trên người.
Như này thật sự rất b**n th**!
Ô Bất Kinh không muốn có một người yêu với tạo hình thế này, nhưng không làm vậy thì sẽ bị đánh lén, cuối cùng cậu ta chỉ có thể lựa chọn cầm xích chó lên.
Bị người ta coi là b**n th** vẫn tốt hơn bị quái vật đuổi giết.
Thế là, khi Ngân Tô dắt NPC người yêu đến gặp những người khác…
Ly Khương vẫn còn ổn, dù sao lúc trước cô ấy đã từng thấy thao tác kiểu này của Ngân Tô.
Những người khác ít nhiều gì cũng hơi không thể tiếp nhận, chẳng khác gì tâm trạng của Ô Bất Kinh, rất giống tên b**n th**.
Chưa bao giờ đồng cảm với NPC như lúc này.
Làm người yêu của cô đúng là xui xẻo tột cùng.
Ngân Tô dẫn người yêu đi dạo ăn uống, một ngày trôi qua rất nhanh.
Hôm nay trừ phiền toái và nguy hiểm do NPC tạo ra với thẻ tỏ tình xuất hiện tên mấy lần thì không xảy ra sự cố gì khác… À, Diêu Bá Thanh cũng từng xuất hiện.
Anh ta và Vương Đức Khang đã đánh nhau.
Lúc đó đúng lúc Ngân Tô ở gần đấy.
Trông Diêu Bá Thanh giống như chẳng có thực lực gì, kết quả đánh nhau với Vương Đức Khang lại không phân cao thấp.
“Tô tiểu thư, chúng ta cứ đứng xem như vậy sao?”
“Cậu muốn lên à?” Ngân Tô giơ tay, nhường đường cho Ô Bất Kinh: “Mời.”
“…”
Ô Bất Kinh nào dám đi, cậu ta chỉ hỏi thử… Cậu ta cũng không nói là muốn đi mà!
Mấy ngày nay Vương Đức Khang vẫn luôn chật vật, đối đầu với Diêu Bá Thanh, bên cạnh còn có NPC người yêu gây phiền phức, rất nhanh liền rơi vào thế bất lợi.
Mắt thấy Vương Đức Khang sắp thất bại, một “Vương Đức Khang” khác đột nhiên từ trong góc xông ra, gia nhập cuộc chiến.
Vương Đức Khang giả không đến để giết Vương Đức Khang mà là để chĩa mũi dùi vào Diêu Bá Thanh.
Có Vương Đức Khang giả phân tán sự tấn công của Diêu Bá Thanh, Vương Đức Khang giành được cơ hội lấy hơi, tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Mắt Ô Bất Kinh sắp rớt ra rồi: “Sao sao sao sao… sao anh ta lại cứu Vương Đức Khang?”
“Có lẽ Vương Đức Khang buộc phải chết trong tay anh ta.” Ngân Tô trầm ngâm nói: “Chỉ có thể là ta g**t ch*t ta.”
Ô Bất Kinh hiểu rồi: “Anh ta muốn thay thế Vương Đức Khang, buộc phải tự tay g**t ch*t Vương Đức Khang!”
Độc ác quá đi!!
Thể lực của Diêu Bá Thanh bị tiêu hao không phải là đối thủ của Vương Đức Khang giả, rất nhanh anh ta từ bỏ việc giết Vương Đức Khang, chạy đi từ một bên khác.
Vương Đức Khang giả không hề đuổi theo, dù sao mục tiêu của anh ta không phải là giết Diêu Bá Thanh.
Anh ta quay đầu xông về phía Vương Đức Khang, nụ cười quái dị trên mặt dần trở nên xán lạn, giết Vương Đức Khang, anh ta sẽ là Vương Đức Khang thật sự.
Vương Đức Khang nôn ra hai ngụm máu, tay làm động tác nhẹ nhàng, một giây sau, bóng dáng anh ta lập tức biến mất trước mặt Vương Đức Khang giả.
Vương Đức Khang giả bổ nhào vào không khí, lửa giận bừng lên trong mắt, lại nữa! Lại nữa!!
Ngân Tô cảm thấy không khí xung quanh hơi méo mó, cô lập tức lùi ra sau.
Mùi máu tanh truyền tới trước, sát theo đó chính là Vương Đức Khang đột nhiên xuất hiện ở vị trí bên trái cách cô nửa mét.
Bốn mắt nhìn nhau.
Vương Đức Khang: “…”
Ngân Tô: “…”
Vương Đức Khang chửi thầm một tiếng xui xẻo trong lòng, số lần sử dụng đạo cụ quá nhiều, thế mà phạm vị di duyển chỉ được một đoạn như vậy.
Phía trước bên trái có âm thanh xuyên thấu trời xanh truyền tới, Ngân Tô lập tức kéo Ô Bất Kinh lùi sang bên cạnh.
Còn bóng dáng Vương Đức Khang lại biến mất lần nữa.
Vương Đức Khang giả xông tới như đạn pháo, làn sóng trào dâng khắp người bay về phía trước, bẻ cong cây cỏ ven đường.
Vương Đức Khang giả phát hiện Vương Đức Khang lại biến mất, tức muốn giậm chân.
Anh ta đột nhiên quay đầu nhìn Ngân Tô và Ô Bất Kinh, Ngân Tô bình tĩnh nhìn anh ta.
Hai bên nhìn nhau mấy giây, Ngân Tô vừa định nói chuyện thì Vương Đức Khang giả đã co cẳng chạy rồi.
Ngân Tô: “…”
Dễ dàng chạy đi như vậy?
Không hổ là có vận may tăng cường ha!
Đổi thành bình thường, kiểu gì quái vật này cũng giận chó đánh mèo sang người qua đường như cô.
Còn Ô Bất Kinh nghe thấy hồi chuông cảnh báo vang lên, đắp hai lớp thuật trị liệu cho mình trước: “???”
Tư thế vừa nãy của anh ta chẳng khác nào sắp tấn công, kết quả thế mà lại chạy mất.
Đại lão quả là ghê gớm, chỉ dựa vào ánh mắt cũng có thể dọa NPC rút lui rồi sao?!
Không hổ là đại lão!
Ô Bất Kinh nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Ngân Tô đang nghĩ về tác dụng của linh vật: “…” Làm gì thế?!
…
…
Ngân Tô thấy Vương Đức Khang lần nữa là vào buổi tối.
Mức độ cảm mến của cô và Ô Bất Kinh đội sổ, thế là tối nay lại đến lượt cô tới phòng phụ đạo yêu đương.
Cô thử triệu hồi Trình Diệu Dương lần nữa, có lẽ đã mắc lừa hai lần, lần này gió yên biển lặng, chẳng thu hoạch được gì cả.
Triệu hồi thất bại, sau khi rời khỏi phòng phụ đạo, Ngân Tô gặp được Vương Đức Khang trên phố.
Vương Đức Khang dựa vào tường, cánh tay gãy mất một bên, một vũng máu hình thành dưới người anh ta.
Ngân Tô tiến lên muốn xem thử Vương Đức Khang đã chết chưa, nếu chết rồi thì nhặt.
Cô vừa giơ tay ra, Vương Đức Khang đột nhiên mở mắt, bàn tay nhuốm máu bắt lấy cổ tay cô: “Ô ô…”
“A!” Ô Bất Kinh kêu một tiếng ngắn ngủi rồi vội vàng bịt miệng lại.
Vương Đức Khang mở miệng ra, không có lưỡi.
Ý thức của Vương Đức Khang đã không còn rõ ràng lắm, anh ta chỉ dựa vào bản năng được bồi dưỡng lâu dài, bắt lấy thứ đến gần.
“Ô ô…”
Vương Đức Khang không nói thành lời, máu trong miệng cứ tràn ra ngoài.
Ô Bất Kinh nheo mắt nhìn Ngân Tô một cái, thấy cô mặt không cảm xúc nhìn Vương Đức Khang bèn áp chế bản năng ném thuật trị liệu lại.