Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Vương Đức Khang… cũng không tính là người tốt.
Anh ta không đánh lén những người chơi khác, nhưng vào buổi tối ngày thứ nhất, Vệ Huệ Nhi… chắc chắn là chết vì anh ta.
Trong mắt Vương Đức Khang đã tỉnh táo một chút, anh ta gắt gao nắm lấy tay Ngân Tô giống như túm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy, dùng sức tách ngón tay cô ra, nhét một thứ vào trong lòng bàn tay cô.
“Ô ô ô…”
Bàn tay Vương Đức Khang dần dần mất đi sức lực rồi rơi xuống.
Đôi mắt trừng lớn mất đi ánh sáng, đầu chậm rãi gục xuống.
Ô Bất Kinh ngừng thở trong chốc lát, dùng sức siết chặt nắm tay, tâm trạng sợ hãi và phức tạp bủa vây lấy trái tim.
Ngân Tô mở bàn tay dính đầy máu tươi ra.
Là một con chip.
Ngón tay Ngân Tô chạm vào con chip, con chip tự động xuất hiện hình ảnh, ánh sáng trong suốt chiếu sáng màn đêm.
Trong khung cảnh đó là Vương Đức Khang, anh ta ngồi trong một gian phòng rộng rãi, nhìn trăng đỏ lơ lửng trên trời ngoài cửa sổ, chắc hẳn là ở trong phó bản.
“Tôi tên là Vương Đức Khang, tôi cũng không biết cuối cùng con chip này sẽ đến tay ai, nhưng hy vọng người lấy được con chip có thể giúp tôi một chuyện.”
Chuyện Vương Đức Khang nói chỉ là nhờ người lấy được con chip chuyển tin tức anh ta đã chết cho hội đấu giá Tư Thu Chi Thần.
Thù lao là một đạo cụ phòng ngự cấp A.
Trong con chip không hề có nội dung gì khác, nó giống như di ngôn của Vương Đức Khang.
Hình ảnh trong hư không biến mất, màn đêm chậm rãi nuốt chửng Vương Đức Khang.
“Có người chơi sợ mình chết sẽ tích trữ một vài đồ vật ở hội đấu giá từ trước, sau khi hội đấu giá xác định người chơi tử vong, khấu trừ phí thủ tục, đổi những đồ vật đó thành tiền, dùng con đường hợp pháp chuyển giao cho người nhà của người chơi.”
Ngân Tô liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao cậu biết những chuyện này?”
“Ngụy… Ngụy đại ca nói đấy.” Ô Bất Kinh chớp mắt, giọng nói bất giác trở nên yếu ớt: “Cô không biết sao?”
“…”
Ngân Tô rút khăn giấy ra lau tay.
Ô Bất Kinh: “Tô tiểu thư, cô muốn làm chuyện này giúp anh ta không?”
Đạo cụ cấp A… Chắc hẳn đại lão không coi trọng nhỉ?
Ngân Tô ném con chip cho cậu ta: “Cậu muốn đi thì đi.”
Ô Bất Kinh: “!!!”
Cậu ta đâu nói là muốn đi!!
Ô Bất Kinh bưng con chip nhỏ bé giống như bưng một củ khoai nóng, ném không được, không ném cũng không được.
“Chắc hẳn đạo cụ phòng ngự cấp A có tác dụng với cậu.” Ngân Tô ném khăn giấy trong tay đi: “Đừng lãng phí chứ, chỉ truyền lời thôi mà.”
Hơn nữa là ở Tư Thu Chi Thần.
Trên diễn đàn trò chơi, cô chỉ nhìn thấy người chơi mắng Tư Thu Chi Thần lòng dạ hiểm độc, nhưng không có người chơi nào nói xấu Tư Thu Chi Thần về chuyện khác.
Ông chủ Khang cũng từng nói, đối với người chơi, Tư Thu Chi Thần là một công hội khá trung lập và an toàn.
Ô Bất Kinh: “…”
Đạo cụ phòng ngự cấp A…
Để… Để Ngụy đại ca đi là được!
…
…
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Buổi sáng ngày thứ sáu, Ngân Tô lại gặp được Vương Đức Khang.
Dáng vẻ nhếch nhác giống y hệt như Vương Đức Khang ngày hôm qua, nhưng trên đầu anh ta có ——
【Tượng gỗ · Vương Đức Khang】
Mà lúc này anh ta đang nói chuyện, giọng nói giống y hệt với Vương Đức Khang thật sự.
Đối tượng nói chuyện không phải ai khác, chính là Ly Khương.
Ngân Tô u ám gọi một tiếng: “A Ly à.”
Ly Khương quay đầu nhìn: “Ừm?”
“Đừng nói chuyện với người lạ.”
“Hả?”
Người lạ? Vương Đức Khang sao?
Ly Khương khó hiểu trong lòng, tại sao Tô tiểu thư lại nhắc nhở mình, lúc trước cô ấy nói chuyện với Vương Đức Khang, cô đều là dáng vẻ không để tâm, hoàn toàn không quan tâm…
Đồng tử Ly Khương hơi co lại, Vương Đức Khang này… là Vương Đức Khang giả sao?
Nhưng anh ta biết nói chuyện mà!
“Anh… Anh ta là giả?” Ly Khương đến gần Ngân Tô, hạ thấp giọng hỏi.
Ngân Tô chỉ cười một cái với cô ấy, chẳng nói đúng, cũng chẳng nói không đúng.
“!!!”
Được rồi! Là đúng!
“Sao anh ta biết nói chuyện?” Ly Khương cảm thấy kinh sợ.
Lúc trước cách để phân biệt bọn họ là người không biết nói chuyện là giả, nhưng bây giờ người giả cũng biết nói chuyện rồi, còn phân biệt thế nào được?
“Không còn người thật nữa rồi.” Cho nên không cần phân biệt nữa.
“…”
Vương Đức Khang thật chết rồi?
Cho nên Vương Đức Khang giả đã có thể nói chuyện?!
Ly Khương nhìn Vương Đức Khang giả một cái: “Tôi nói mà, sao hôm nay anh ta lại chủ động như vậy…”
Vừa nãy Vương Đức Khang giả nói với cô ấy là phát hiện nơi ẩn náu của Diêu Bá Thanh, hỏi cô ấy có muốn cùng nhau đi tìm Diêu Bá Thanh hay không.
Lúc đó cô ấy đã cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn chưa kịp trả lời thì Ngân Tô đã gọi cô ấy rồi.
“Thế chúng ta có cần giết anh ta không?” Vương Đức Khang giả là quái vật, để anh ta ở bên cạnh rất nguy hiểm.
Đối với quái vật, Ly Khương sẽ không giống như đối với người chơi.
Ngân Tô: “Anh ta chạy rồi.”
“Hả?”
Ly Khương nhìn về phía Vương Đức Khang giả, thằng nhóc đó đã chạy mất dạng rồi, tốc độ đấy, giống như chỉ sợ có người đuổi theo anh ta vậy.
“…”
Quái vật này cũng khá thông minh.
…
…
Ngày thứ sáu còn nhốn nháo hỗn loạn hơn ngày thứ năm, thẻ tỏ tình không ngừng xuất hiện những cái tên cần tỏ tình, NPC nào cũng thể hiện sự thần thông của mình, quái vật nào cũng muốn lấy mạng của bọn họ.
Tận mấy lần Ngu Chi cảm thấy mình có “tình yêu” không bình thường với người yêu, trong mắt không nhìn thấy gì khác, chỉ còn lại người cô ta yêu.
May mà lần nào cô ta cũng có thể tỉnh táo lại.
Ly Khương và Tạ Bán An không có cảm giác đó, bọn họ suy ngẫm một lát, đại khái hiểu được nguyên nhân là Ô Bất Kinh.
Chỉ cần gặp mặt là Ô Bất Kinh liền ném thuật trị liệu lên người bọn họ, hình như thuật trị liệu của cậu ta có tác dụng thanh tẩy ô nhiễm.
Cho nên bây giờ bọn họ chưa bị ảnh hưởng.
Nhưng cho dù như vậy, cả trại huấn luyện cũng tràn đầy nguy hiểm.
Còn Diêu Bá Thanh chưa hề xuất hiện, cũng không biết là trốn ở đâu rồi.
Ngày thứ bảy đã tới, tiến vào thời gian đếm ngược sống chết, nhưng bọn họ vẫn chưa nắm được chìa khóa qua ải rốt cuộc là gì.
Mạt Lị xuất hiện đúng giờ: “Chương trình học của các học viên đã kết thúc, nên hôm nay không có tiết học buổi sáng và buổi tối.”
Trong tay Mạt Lị cầm mấy tấm thẻ tỏ tình: “Chiếu theo biểu hiện toàn diện của các học viên mấy ngày nay, dựa vào xếp hạng để đổi thẻ tỏ tình mới.”
Thẻ tỏ tình trong tay Mạt Lị không còn là màu hồng mà có mấy màu sắc liền.
Ngân Tô vẫn rất to gan, trực tiếp hỏi: “Thẻ tỏ tình mới có tác dụng gì? Tại sao màu sắc lại khác nhau?”
“Tấm thẻ tỏ tình này liên quan đến việc các học viên có thể tốt nghiệp hay không.” Mạt Lị bày thẻ tỏ tình trong tay ra, người chơi tinh mắt phát hiện trên đó có tên: “Đúng vậy, tấm thẻ tỏ tình này là thẻ tỏ tình tên thật, không được để mất.”
Mọi người: “!!!”
“Các học viên có thể lựa chọn một người yêu trong trại huấn luyện để tiến hành tỏ tình, đối phương có quyền từ chối lời tỏ tình của em. Khi em bị từ chối, màu sắc của tấm thẻ sẽ thay đổi theo đó, số lần bị từ chối càng nhiều thì màu sắc của tấm thẻ sẽ càng đậm, khi màu sắc của tấm thẻ biến thành màu đen… Rất xin lỗi, em phải tiếp tục ở lại trại huấn luyện để học tập.
Đương nhiên, em cũng có thể sử dụng thẻ tỏ tình, khi em sử dụng thẻ tỏ tình, đối phương không thể từ chối lời tỏ tình của em, nhưng hậu quả cần chính em gánh vác, kiến nghị học viên đừng tùy tiện sử dụng thẻ tỏ tình để tỏ tình.
Khi màu sắc của tấm thẻ biến thành màu hồng, chứng tỏ em đã là một học viên ưu tú đạt tiêu chuẩn, có thể tốt nghiệp.”
Mạt Lị dựa theo tên mà phát thẻ tỏ tình.
Sau khi bọn họ cầm lấy thẻ tỏ tình, tấm thẻ lúc trước lập tức biến mất.
Thẻ tỏ tình của Ngân Tô là màu xám, hơn nữa còn là màu xám đậm.