Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Ô Bất Kinh cùng màu với cô, có lẽ thấy Ngân Tô cũng là màu này, nên cậu ta vẫn khá bình tĩnh.
Có lẽ đã từng chứng kiến chuyện lớn hơn, chút chuyện nhỏ này, Ô Bất Kinh đã có thể tiếp nhận.
“Học viên có mức độ cảm mến càng thấp thì màu sắc sẽ càng gần màu đen.” Mạt Lị đứng bên cạnh Ngân Tô, giống như cố ý nói cho cô nghe: “Lúc trước tôi đã từng nói với mọi người, phải cố gắng nâng cao mức độ cảm mến, có một số học viên không nghe lọt tai lời tôi nói một tí nào.”
“Sao em lại chưa cố gắng?” Ngân Tô cảm thấy mình có cố gắng, chứng minh cho bản thân: “Em đối xử với người yêu không đủ tốt ư? Em đã giúp bọn họ vĩnh viễn ở bên em rồi, thế còn không tính là cố gắng sao?”
“…”
Tốt! Tốt đến mức người ta mất luôn rồi!
Mạt Lị cười khẩy một tiếng: “Hôm nay là ngày cuối cùng, tôi ở đây chân thành chúc các vị có thể thuận lợi tốt nghiệp.”
Ngân Tô “a” một tiếng: “Là kết thúc khóa học (tốt nghiệp) hay là kết thúc mạng sống?”
Mạt Lị cười với Ngân Tô một cách quái dị, quay người rời đi.
…
…
Ngân Tô lấy thẻ màu ra, “cố gắng” biến thẻ tỏ tình thành màu hồng.
【Đạo cụ này không thể thay đổi màu sắc, hãy lựa chọn đồ vật khác để thử】
Trò chơi tuyệt tình lặp lại nhắc nhở.
“Haizzz…”
Ngân Tô từ bỏ suy nghĩ dùng thẻ màu thay đổi màu sắc, lật qua lật lại thẻ tỏ tình trong tay mấy lần liền.
Trừ khác biệt về màu sắc ra thì không có gì khác so với cái lúc trước.
Ngu Chi không lập tức rời đi mà chuyển ánh mắt sang phía Tô Hảo Hảo.
Cô ta không tìm thấy manh mối về bảng gỗ, chuyện có thể làm bây giờ, dường như chỉ có thể tiếp tục đi theo tiến trình của trò chơi.
Ngu Chi không thích lập đội với người khác, nhưng tình hình trước mắt không thể tùy theo cô ta thích hay không được.
Hôm qua cô ta suýt thì “thích” NPC người yêu tận mấy lần, mất đi lý trí.
Trong tối còn có một Diêu Bá Thanh và Vương Đức Khang giả bị quái vật thay thế.
Cho nên cô ta không thể hành động một mình được nữa.
Trừ việc thích khóc ra thì Ly Khương cũng khá dễ chung sống, thực lực cũng có.
Tô Hảo Hảo… Ngu Chi có ấn tượng không tính là tốt cũng không tính là xấu.
Tô Hảo Hảo là một người không lo chuyện bao đồng, nhưng nếu gặp phải, chưa từng đắc tội cô thì cô cũng sẽ để cho cô ta ở lại giống như đêm hôm đó.
Còn về hai người còn lại… Một người để Ly Khương dẫn đầu, một người để Tô Hảo Hảo dẫn đầu.
Nhóm người Tô Hảo Hảo biết nhiều hơn cô ta, thực lực không rõ nhưng chắc chắn lợi hại hơn cô ta.
Cho nên Ngu Chi đứng tại chỗ không nhúc nhích, muốn xem thử bọn họ làm thế nào.
…
…
“Tốt nghiệp theo cách Mạt Lị nói chắc chắn không đúng.” Ly Khương đi tới bên cạnh Ngân Tô: “Tô tiểu thư, cô có ý kiến gì không?”
Người trên danh sách tốt nghiệp vẫn xuất hiện trong trại huấn luyện.
Dựa theo Hoắc Lâm nói, rất có khả năng những người đó còn chưa tốt nghiệp.
Thế cách tốt nghiệp thật sự là gì?
Thẻ tỏ tình màu xám đậm được lật qua lật lại trên đầu ngón tay cô: “Chủ đề chính của phó bản này là gì?”
Ô Bất Kinh giống như một học sinh cuối cùng cũng có thể trả lời được câu hỏi: “Tỏ tình.”
Ngân Tô không hi vọng gì nhiều vào cái đầu của Ô Bất Kinh, cậu ta có thể sống sót toàn bộ dựa vào lượng máu của bản thân nhiều.
Ngân Tô: “Là yêu mà không có được.”
Trình Diệu Dương thích Tôn Tâm Di, Tôn Tâm Di không thích cậu ta.
Tôn Tâm Di thích Hoắc Lâm, Hoắc Lâm không thích cô ta.
Mà quy tắc không cho phép nói “Tớ thích cậu” “Anh yêu em”, có phải gợi ý manh mối ẩn giấu của phó bản này là “Đừng thích bất kì ai” hay không.
Mức độ cảm mến sẽ khiến người chơi “thích” người yêu, cuối cùng sẽ trực tiếp biến mất giống như Đặng Diệp Diệp vậy.
Nếu không phải đã chết thì cũng trở thành một bộ phận của trại huấn luyện này.
Cho nên đừng thích bất kì ai đã chỉ chính xác phương hướng qua ải.
Nhưng dưới sự ảnh hưởng của mức độ cảm mến, tình cảm của người chơi đang dần dần không thể khống chế.
Ngân Tô lại nhìn thẻ tỏ tình trong tay lần nữa, một lát sau, cô ngẩng đầu lên, cười nói: “Đi tìm người yêu thử cái đã.”
“Học viên Tô Hảo Hảo.”
Ngân Tô vừa chuẩn bị đi, giảng viên Triệu mới đến đột nhiên xuất hiện và gọi cô lại.
Ngân Tô giơ tay chỉ chỉ bản thân: “Giảng viên Triệu đang gọi em sao?”
Giảng viên Triệu gật đầu: “Em đi theo thầy một lát.”
Lúc này giảng viên Triệu tìm cô làm gì?
Suy nghĩ trong tâm trí Ngân Tô xoay chuyển hai vòng, sau đó khoa trương dùng tay che miệng: “Chẳng lẽ thầy muốn tỏ tình với em?”
Những người khác: “!!!”
【Khi giảng viên tỏ tình với bạn, không được từ chối giảng viên, sau đó hãy lập tức tố cáo với nhân viên an ninh.】
Chưa có ai gặp phải quy tắc này.
“…” Giảng viên Triệu dùng sức lặp lại lần nữa: ‘Em đi theo thầy một lát.”
“Em thích được tỏ tình mà vạn người chú ý, nếu giảng viên thật sự muốn tỏ tình em thì ngay tại đây đi!” Ngân Tô dang rộng hai tay, bắt đầu phát điên: “Tới đi, em chuẩn bị xong rồi!”
Giảng viên Triệu: “…”
Ngân Tô mong chờ nhìn giảng viên Triệu.
Cánh môi giảng viên Triệu mở ra mấy lần nhưng vẫn không nói thành lời.
“Giảng viên Triệu?” Ngân Tô cổ vũ anh ta: “Đừng ngại ngùng, mọi người đến để làm chứng cho tình cảm nồng cháy chân thành của chúng ta, bọn họ sẽ chúc phúc cho chúng ta!”
Mọi người: “…”
Không hề.
Giảng viên Triệu: “…”
Ánh mắt giảng viên Triệu lướt qua thẻ tỏ tình màu xám đậm trên tay Ngân Tô, không biết đã chuẩn bị tâm lý gì trong lòng, khuôn mặt u ám dần dần có ý cười.
“Học viên Tô Hảo Hảo, em là một học viên rất có cá tính, tôi chưa từng gặp người như em ở trại huấn luyện…”
“Thế chắc chắn là do thầy kém hiểu biết.”
“…” Cho cô mở mồm chưa?!
Thấy sắc mặt giảng viên Triệu lại sắp sa sầm, Ngân Tô vội vàng nói: “Thầy tiếp tục đi.”
“…”
Vừa nãy anh ta muốn nói cái gì ý nhỉ?
Giảng viên Triệu bị đứt mạch suy nghĩ, nhất thời không nói tiếp lời vừa nãy được.
Giảng viên Triệu như là vò mẻ chẳng sợ nứt vậy, cũng không nói gì tràng giang đại hải, trực tiếp nói: “Tôi rất tán thưởng em, em có bằng lòng ở bên tôi không?”
“Đương nhiên bằng lòng!” Ngân Tô vui vẻ đồng ý: “Nhưng… nhân viên an ninh sẽ không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”
Giảng viên Triệu: “Em không cần quan tâm…”
“Chi bằng chúng ta cùng nhau đi giết ông ta đi?” Ngân Tô chạy như bay về phía anh ta, trên mặt toàn là vẻ vui sướng: “Em sớm đã thấy ông ta không thuận mắt rồi, vì tương lai của chúng ta, bây giờ chúng ta cùng đi giết ông ta!”
Giảng viên Triệu: “???”
Cơ thể giảng viên Triệu phản ứng nhanh hơn, lùi về sau một bước trước khi Ngân Tô xông tới.
Anh ta không có chút gì là vui vẻ khi tỏ tình thành công.
Trái lại trong lòng lại sinh ra một nỗi sợ hãi vô tận.
Nỗi sợ đối với cô gái xông về phía mình, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
Anh ta muốn rời khỏi đây theo cảm tính, nhưng ý nghĩ này vừa vụt qua thì đã không còn kịp nữa.
Anh ta bị Ngân Tô kéo lấy rồi.
Người kéo anh ta đang cười híp mắt nhìn anh ta: “Ôi! Người yêu thân yêu của em, anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì em chứ?”
“…”
“Em biết là anh bằng lòng mà.” Ngân Tô kéo anh ta đi: “Thế chúng ta mau đi thôi! Em đã không thể đợi được nữa rồi!”
Giảng viên Triệu bị kéo cho lảo đảo một cái, bị ép đi theo bước chân Ngân Tô.
Mấy người Ô Bất Kinh bị bỏ lại: “…”
Ly Khương quyết đoán: “Đi theo xem xem.”
Ly Khương còn chưa dứt lời, Ô Bất Kinh đã chạy qua đó như một cơn gió rồi.
Ly Khương: “…”