Edit: Sally
Beta: Wendy, Yan
Phố Tây.
Ngu Chi loạng choạng băng qua phố Tây, các cặp tình nhân qua lại khắp nơi, đều làm như không thấy tình cảnh của cô ta.
Ánh mắt Ngu Chi nhanh chóng đảo qua đám đông.
Không có…
Không có…
Cô ta gần như đã chạy đến cuối phố Tây rồi, thế nhưng vẫn không thấy đám người Tô Hảo Hảo đâu.
Bọn họ đã rời đi rồi sao?
Quả nhiên là không thể đem hy vọng đặt vào người khác được.
Ngu Chi quay đầu nhìn lại, xuyên qua đám người, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Diêu Bá Thanh đang nhanh chóng lao tới bên này.
Ngu Chi nhìn quanh bốn phía, đi tới một con hẻm nhỏ, băng qua đó chính là phố Nam, bên đó dễ dàng thoát khỏi anh ta hơn…
Cô ta vừa mới chạy vào hẻm, một bàn tay đột nhiên từ trong bóng tối vươn ra, kéo cô ta vào một cánh cửa gần đó.
Cơ thể Ngu Chi suy yếu, đột nhiên bị kéo, căn bản không kịp phản kháng.
Trong khoảnh khắc bóng tối bao trùm lấy cô ta, trái tim Ngu Chi đập điên cuồng, không biết là ai đang kéo mình, theo bản năng muốn tấn công đối phương, đáng tiếc người kia di chuyển nhanh hơn cô ta, khống chế được hai tay của cô ta, giữ chặt cô ta lại trong bóng tối.
Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai: “Đừng cử động!”
Vương, Vương Đức Khang?!
Không… Vương Đức Khang đã chết rồi, hiện tại đây… là Vương Đức Khang giả!
“Nếu không muốn chết.” Vương Đức Khang giả lại bổ sung thêm một câu.
Ngu Chi: “…”
Cánh cửa không cách âm, Ngu Chi có thể nghe thấy đủ các kiểu tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến, cùng với tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng bước chân từ ngoài cửa đi qua rồi dần dần biến mất.
“Anh… muốn làm gì?” Tại sao Vương Đức Khang giả lại muốn giúp cô ta?
Vương Đức Khang giả đẩy Ngu Chi ra, “Tôi khuyên cô tốt nhất không nên động thủ, bộ dạng của cô hiện tại không phải là đối thủ của tôi đâu.”
Vương Đức Khang giả cũng không có ý định động thủ.
Ngu Chi trầm mặc một lúc, cuối cùng bụm phần bụng lại, tựa lưng vào tường, suy yếu hỏi: “Sao anh lại giúp tôi?”
“Tôi có ký ức của Vương Đức Khang.” Vương Đức Khang giả nói: “Anh ta đến từ một nơi khác, các người tự xưng là người chơi, gọi chúng tôi là NPC. Cho nên, tôi đang ở trong một trò chơi à?”
“…”
Trái tim Ngu Chi đập lỡ một nhịp.
NPC mà có thể lấy được ký ức của người chơi sao?
Ngu Chi chưa từng gặp qua loại tình huống này trước đây…
Theo lý thuyết mà nói, là rất khó có thể xảy ra.
Bởi vì trò chơi sẽ không cho NPC biết thân phận thực sự của người chơi nên sẽ tự động lọc ra những nội dung liên quan.
Làm thế nào mà Vương Đức Khang giả có được ký ức của Vương Đức Khang? Tại sao không bị chặn lại?
Vương Đức Khang giả hiện tại là đang xảy ra chuyện gì vậy? Tự thức tỉnh ý thức rồi sao?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác nảy sinh từ tận đáy lòng Ngu Chi.
Giọng nói của Vương Đức Khang giả lại vang lên: “Như vậy, làm sao để rời khỏi nơi này?”
Làm sao mà Ngu Chi dám trả lời câu hỏi này chứ.
“Cô trả lời câu hỏi của tôi, tôi có thể bảo vệ cô một thời gian ngắn.” Vương Đức Khang giả ném mồi ra nhử.
Ngu Chi đương nhiên là không tin những gì NPC nói.
Những gì NPC nói không khác gì đánh rắm, thích thả rắm thì cứ thả đi, đừng quan tâm đến là được.
Nhưng mà… Tình huống hiện tại của cô ta, nếu cô ta lại đánh một trận với Vương Đức Khang giả nữa, có lẽ bản thân cô ta sẽ chết mất.
“Không phải là tôi không muốn trả lời anh, mà là tôi không trả lời được.”
Vương Đức Khang giả: “Vậy mấy người làm sao thoát khỏi được?”
“…Qua ải.”
Nếu như anh ta đã có ký ức của Vương Đức Khang thì chuyện này chắc là biết rồi, cô ta giấu giếm cũng chẳng ích gì.
Ngược lại có khả năng chọc giận Vương Đức Khang giả.
Vương Đức Khang giả: “Vậy nếu tôi qua ải được thì cũng có thể rời khỏi nơi này à?”
“!”
Một giọt mồ hôi lạnh trên trán Ngu Chi chậm rãi trượt xuống cằm, cuối cùng rơi vào trong không khí, hồi lâu mới vang lên giọng nói cứng ngắc của cô ta:
“Chắc là…không thể.”
Quái vật chỉ có thể xuất hiện ở thế giới thực thông qua các khu vực bị ô nhiễm. Làm sao chúng có thể trực tiếp rời khỏi phó bản được?
Vương Đức Khang giả: “Tại sao không thể?”
Ngu Chi: “…”
Nếu như quái vật có thể trực tiếp từ phó bản đến thế giới thực…
Vậy sự khác biệt giữa thế giới thực và thế giới trò chơi là gì? Con người trong thế giới thực vẫn còn sống phải không?
Rất nhiều câu hỏi của Vương Đức Khang giả đều là điểm mù kiến thức của Ngu Chi và bản thân cô ta cũng không có câu trả lời.
May mà Vương Đức Khang giả cũng không ép hỏi, nếu Ngu Chi không trả lời được thì anh ta trực tiếp hỏi câu tiếp theo.
“Cô có biết cách nào khác để thoát khỏi nơi này không?”
“Người chơi chỉ có hai cách để có thể rời đi…”
Chìa khóa qua ải.
Sống sót đến lúc phó bản kết thúc.
Đối với quái vật phó bản ngoài việc đến thế giới thực thông qua khu vực bị ô nhiễm, không biết còn cách nào khác không…
Người chơi có hai cách để qua ải, vậy quái vật cũng sẽ có hai cách phải không?
Vương Đức Khang giả: “Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi khi phó bản kết thúc?”
“…”
Tất nhiên là sẽ được reset lại giống như trò chơi, tiếp tục làm NPC trong phó bản này…
Nhưng với tình hình hiện tại của Vương Đức Khang giả, liệu anh ta có bị reset nữa không?
Ngu Chi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
“Nói như vậy, tôi không có cách nào rời đi à?” Ngữ khí Vương Đức Khang giả có chút hoang mang, sau đó là bất mãn: “Như vậy chẳng phải là quá không công bằng rồi sao?”
“???”
Công bằng?
Ngu Chi thiếu chút nữa bị những lời này chọc cười.
Lúc trò chơi giáng xuống thế giới hiện thực, làm gì có ai được đối xử công bằng? Hàng tỷ người trên toàn thế giới, có người nào đồng ý?!
Quái vật đã giết bao nhiêu người chơi trong phó bản?
Cho dù là Vương Đức Khang giả, cũng là giết Vương Đức Khang thì mới có anh ta của hiện tại, anh ta dựa vào đâu mà nói công bằng ở đây?
Vương Đức Khang giả hỏi xong những vấn đề mình muốn hỏi, mở cửa: “Đi thôi, tôi đã nói sẽ bảo vệ cô một thời gian ngắn.”
Ngu Chi: “…”
Đây là cưỡng ép thì có?
…
…
Bên kia.
Ngân Tô và những người khác tách ra để tìm người yêu tương ứng của họ, khi Ngân Tô tìm thấy Đỗ Khả Doanh, cô ấy đang trong một cửa hàng ăn gì đó.
Ngân Tô bước vào, đè người yêu đang ngồi đối diện Đỗ Khả Doanh lại và kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của anh ta ngay tại chỗ.
Đỗ Khả Doanh liếc mắt nhìn người yêu ngã vào trong đĩa, rồi từ từ đưa mắt nhìn về phía Ngân Tô.
“Khả Doanh à.” Ngân Tô cười đùa giỡn như một tên cường hào ác bá: “Chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi nhớ em lắm đó. Em có nhớ tôi không?”
Đỗ Khả Doanh: “…”
Lại là cô ta!
Ký ức trước đó như dòng lũ ập thẳng vào trái tim Đỗ Khả Doanh.
Lửa giận cùng oán hận trong mắt Đỗ Khả Doanh muốn nén lại cũng không được.
Ngân Tô đẩy tình yêu mới của Đỗ Khả Doanh ra, tự mình ngồi xuống, hai bàn tay đan vào nhau rồi tựa cằm lên mu bàn tay để chống đỡ.
“Lúc trước nhìn thấy tôi còn cười mà, sao bây giờ không cười nữa vậy? Không thích cười nữa à?”
Khóe miệng Đỗ Khả Doanh giật giật mấy cái, cuối cùng vẫn không cười nổi, khô khốc hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Ngân Tô trìu mến nhìn cô ấy: “Sau khi chia tay ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ quên em. Tôi muốn nối lại tình xưa với em.”
Nối ông nội cô!
Đỗ Khả Doanh nhịn không được trợn mắt lên: “Tôi không…”
Đỗ Khả Doanh chỉ nói được hai chữ, vòng eo thẳng tắp đột nhiên cong xuống, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Có lẽ do cô ấy đã ngừng nói nên cơn đau cũng không tăng lên.
Không thể từ chối cô ta…
Trong đầu Đỗ Khả Doanh thoáng hiện lên những lời này.
Ngân Tô nhìn bàn tay Đỗ Khả Doanh dùng sức nắm chặt lấy bàn, tay nổi lên gân xanh, “Nghe lời tỏ tình của tôi, kích động như vậy luôn à?”
Đỗ Khả Doanh: “…”
Muốn xé nát mặt cô luôn thì có!