Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 498

Edit: Sally

Beta: Wendy 

Dưới áp lực không tên, dù trong lòng Đỗ Khả Doanh có không tình nguyện đến đâu, cuối cùng vẫn phải đồng ý với lời tỏ tình của Ngân Tô.

Có lẽ là vì tỏ tình thành công, Ngân Tô phát hiện tấm bảng gỗ tỏ tình đã chuyển sang màu nhạt hơn một chút.

Ngân Tô hơi nhướng mày, ngước mắt lên nói với Đỗ Khả Doanh: “Anh rất mong chờ cuộc hẹn hò với bảo bối hôm nay nha.”

Đỗ Khả Doanh : “…”

Cô ta một chút cũng không hề mong chờ.

Ngân Tô đi trước cùng những người khác tập hợp, có tấm bảng gỗ và linh vật yểm trợ, mọi người đều có được người yêu mới.

“Vẫn chưa thấy Ngu Chi sao?” Ly Khương hỏi một câu.

Ngân Tô khẽ nhún vai, tỏ ý bản thân mình không thấy.

“Hy vọng cô ta không sao.”

Ngu Chi là một người chơi già dặn kinh nghiệm, có thể tự mình ứng phó với tình huống nguy hiểm.

Mặc dù Ly Khương hơi lo lắng cho cô ta, nhưng cũng sẽ không bất chấp mạo hiểm đi tìm cô ta.

Bây giờ cô ấy còn mang theo Tạ Bán An nên trước hết phải nghĩ đến sự an toàn của Tạ Bán An đã.

“Vậy tiếp theo, chúng ta phải tìm cách biến màu của thẻ tỏ tình thành màu hồng…” Ô Bất Kinh cách xa người yêu kia của cậu ta ra một khoảng, rụt cổ lại, yếu ớt hỏi.

“Ừ.” Ly Khương gật đầu: “Chỉ có thể thử như vậy trước… Không còn nhiều thời gian.”

Phó bản này chưa tới 24 giờ nữa sẽ kết thúc.

Mà 24 giờ cuối cùng này, cũng là thời điểm nguy hiểm nhất.

Kế tiếp mọi người vẫn phải thể hiện hết bản lĩnh của mình, sánh đôi với người yêu 1 vs 1, ngoài việc đưa ra một số ý kiến thì những người khác cũng không giúp được gì nhiều.

Trị số tình yêu chỉ đạt được khi ‘người yêu’ nảy sinh tình cảm.

Tương tự, nhất định phải cần ‘người yêu’ nảy sinh tình cảm thì tấm bảng gỗ mới dần dần chuyển sang màu hồng.

Bọn họ phải làm cho người yêu động lòng.

“Ô tiên sinh, làm phiền cậu rồi”. Ly Khương chủ động để Ô Bất Kinh ném một thuật trị liệu.

Với kỹ năng trị liệu của Ô Bất Kinh, bọn họ sẽ không dễ dàng bị ‘người yêu’ dụ dỗ như vậy, độ nguy hiểm và khó khăn sẽ giảm xuống rất nhiều.

Ô Bất Kinh ném thuật trị liệu cho cả nhóm.

Nhóm bốn người vẫn chia thành hai nhóm hành động nhưng vẫn ở cùng một con phố, như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Ngân Tô thì không sao cả, mang theo Đỗ Khả Doanh oán hận ngút trời bắt đầu ngày hẹn hò cuối cùng.

Vì vậy dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Ngân Tô ——  thẻ tỏ tình ngày càng đen hơn.

Ngân Tô nhìn tấm thẻ tỏ tình mà phát sầu, một lúc sau quay sang nhìn Đỗ Khả Doanh u ám nói: “Tình cảm của em dành cho anh vẫn không đủ sâu sắc nha.”

Không biết Đỗ Khả Doanh lấy đâu ra dũng khí, vò đã mẻ lại sứt, thậm chí còn không thèm giả vờ nữa:

“Anh cho rằng anh bắt tôi phải ngồi cùng một chỗ với anh thì tôi sẽ thích anh sao? Đừng có nằm mơ nữa.”

“Tốt, tốt, tốt!” Ngân Tô vỗ tay đôm đốp: “Có khí chất, anh chính là thích em như vậy đó!”

Đỗ Khả Doanh: “…”

Bệnh thần kinh.

Đỗ Khả Doanh nhếch môi, trào phúng lại khiêu khích: “Còn chưa đầy 24 giờ nữa là kết thúc khóa học rồi, bảo bối à, thời gian của anh không còn nhiều nữa đâu.”

“Chát ——”

“Ơ kìa, sao lại có muỗi vậy?” Ngân Tô nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, “Ong ong thật khó chịu.”

Đỗ Khả Doanh bị nghẹo đầu sang một bên: “…”

Cô như vậy mà còn muốn tình yêu cho riêng mình, ha ha ha… Xuống địa ngục đi!!

Nếu lúc này có thể nhìn được trị số tình yêu, con số trên đầu Đỗ Khả Doanh đoán chừng phải là -10.000.

“Nếu không thể tốt nghiệp được thì tôi ở lại đây với em chứ sao.” Ngân Tô không để ý sự giãy dụa của Đỗ Khả Doanh, cưỡng ép nắm tay chặt cô ta: “Xem ra em cũng rất hy vọng tôi sẽ ở lại đây với em… à, tôi có chút mong chờ với cuộc sống của chúng ta cùng nhau đó, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”

Đỗ Khả Doanh : “!!!”

Sắc mặt Đỗ Khả Doanh đột nhiên thay đổi.

Giết cô ta…

Phải giết cô ta!

Trên mặt Đỗ Khả Doanh đột nhiên nở nụ cười, cũng chủ động nắm lại tay của Ngân Tô, thân mật sáp lại gần: “Ở lại chỗ này làm gì chứ? Tốt nghiệp mới là việc quan trọng nha.”

“Tốt nghiệp mới là việc quang trọng?”

“Anh không muốn rời khỏi trại huấn luyện sao? Chỉ có tốt nghiệp mới có thể rời trại huấn luyện thôi.”  

“Ồ, vậy làm sao tốt nghiệp được?”

“Tất nhiên là học cách yêu và giành được tình cảm của người yêu rồi.”

Giọng điệu của Ngân Tô trở nên u oán: “Anh yêu em nhiều như vậy vẫn còn chưa đủ sao? Tại sao em không yêu anh chứ?”

Đỗ Khả Doanh: “…”

Tôi lại cảm ơn cô quá cơ.

Ngân Tô thương tâm ôm ngực: “Không sao. Nếu em không yêu anh, anh cũng sẽ chấp nhận. Ai bảo anh là não yêu đương chứ, anh có thể làm bất cứ điều gì vì em.”

“…”

Đỗ Khả Doanh hít sâu một hơi, duy trì nụ cười: “Em hơi đói bụng…”

“Em là heo à?” Ngân Tô liếc nhìn Đỗ Khả Doanh một cái, giây tiếp theo lại nói: “Heo dễ thương lắm, giống y chang em vậy.”

Đỗ Khả Doanh: “…”

“Được rồi, không trêu em nữa, dẫn em đi ăn cái gì nha.”

“…”

Tạ Bán An đứng bên ngoài một cửa hàng tráng miệng, nhìn món tráng miệng qua tủ kính.

Những món tráng miệng đó… khiến người ta khó chịu, bất kể màu sắc hay là hình dạng.

Cậu ta đã từng đến cửa hàng tráng miệng này trước đó, món tráng miệng bên trong đều bình thường. Tại sao hôm nay…

“Quý khách, quý khách cần gì ạ?” Nhân viên cửa hàng mỉm cười nhìn cậu ta, hỏi cậu ta muốn món tráng miệng nào.

Tạ Bán An liếc nhìn người yêu bên cạnh, sắc mặt người yêu hồng hào, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào một trong những món tráng miệng có hình trái tim:

“Em muốn cái này, cái này, cái này, cái này!”

Tạ Bán An nhìn chằm chằm món tráng miệng đó, trong lòng có dự cảm không tốt, thận trọng nói: “Phía trước còn có một cửa hàng nữa, chúng ta qua đó xem thử, có lẽ sẽ có món em thích hơn.”

Sắc mặt người yêu trong nháy mắt trầm xuống: “Anh ngay cả một món tráng miệng cũng không nỡ cho em ăn à?”

“Em thậm chí một ly trà sữa cũng không mua cho anh sao?”

Đỗ Khả Doanh: “…”

Ô Bất Kinh: “…” Vì sao cậu ta luôn cảm thấy đại lão là một NPC vậy!

Ngân Tô giống như là người yêu cố tình gây sự nổi điên lên: “Tôi muốn cái này! Chỉ muốn cái này thôi!! Nếu không thì tôi không đi! Tôi mà đập nát cửa hàng này! Em là người yêu của tôi, em cũng sẽ phải chịu trách nhiệm chung với tôi đó…”

Nói đến phần sau, nụ cười của Ngân Tô trở nên âm trầm.

Đỗ Khả Doanh nghiến răng nghiến lợi: “Anh tự order đi …”

“Không chịu đâu, anh chỉ muốn em order cho anh thôi.” Ngân Tô học theo một NPC qua đường bên cạnh phồng má lên, nói với giọng nghẹn ngào: “Người ta muốn em order cho anh thôi mà. Em nhìn bọn họ xem, tốt bao nhiêu! Bọn họ có, anh cũng phải có! Không phải anh đã hôn bảo bối rồi sao?”

Đỗ Khả Doanh: “…”

Làm sao mà cô… sao có thể nói những lời kinh tởm như vậy chứ!!

Đỗ Khả Doanh không phản ứng, Ngân Tô đưa tay chạm vào thứ gì đó trên quầy: “Tôi chuẩn bị muốn đập phá cửa hàng rồi đó nha…”

Mặt Đỗ Khả Doanh cứng đơ không lên tiếng.

Ngân Tô kéo đồ gạt ra ngoài một chút.

Đỗ Khả Doanh vẫn bất động.

Ngân Tô vung một cái gạt thứ đó xuống, tim Đỗ Khả Doanh đập mạnh một cái: “Tôi order cho anh!”

Ngân Tô đưa tay đỡ lấy thứ đó, đặt nó trở lại, khiến Đỗ Khả Doanh thót tim một cái.

Đỗ Khả Doanh thiếu chút nữa tức giận đến mức chết ngay tại chỗ.

“Đừng khẩn trương như vậy. Cho dù có đập thật, cũng sẽ không để bảo bối chịu trách nhiệm đâu.” Giọng nói sâu kín của Ngân Tô tiếp tục truyền đến: “Cùng lắm thì tôi giết ông chủ là được.”

Đỗ Khả Doanh lười để ý đến Ngân Tô, đi đến quầy bên kia, nhìn chằm chằm vào nhân viên cửa hàng đang pha trà sữa bên trong.

Đợi sau khi trà sữa pha xong, trước tiên cô ta nhận lấy, rút ống hút ra, c*m v** rồi mới đưa cho Ngân Tô.

“Uống!”

Trà sữa không phải màu bình thường mà có màu đỏ quỷ dị, giống như ly sốt cà chua vậy.

“Em hung dữ quá à.” Ngân Tô thở dài cầm lấy trà sữa.

Bình Luận (0)
Comment