Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 499

Edit: Sally

Beta: Wendy 

“Tô tiểu thư…”

Ly Khương vừa khóc bù lu bù loa vừa chạy tới, bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.

Đỗ Khả Doanh nằm rạp trên mặt đất, trên mặt đất đổ rất nhiều chất lỏng màu đỏ… Cô ta vô cùng chật vật, trên mặt và trên người đều có vết bẩn giống nhau.

Ô Bất Kinh núp sau một cây cột gần đó, còn người yêu của cậu ta thì ngược lại đứng một bên với vẻ mặt lạnh nhạt như một người không liên quan gì.

Ngân Tô ném ly trà sữa rỗng đi, nhìn Ly Khương đang rơi nước mắt không ngừng có chút đau lòng: “Sao vậy?”

“Tôi không cảm nhận được Tiểu An nữa!” Ly Khương lau nước mắt, vội vàng nói: “Tôi vừa mới tìm một vòng cũng không thấy cậu ấy, tôi có cảm giác… cậu ấy đã xảy ra chuyện rồi.”

Ly Khương đi cùng với Tạ Bán An.

Nhưng sau khi bọn họ bước vào một cửa hàng, lại bước vào chỗ khác nhau, bọn họ cũng không ra ngoài cùng một lúc, lúc cô ấy ra ngoài thì không cảm nhận được Tạ Bán An nữa.

“Biến mất ở đâu?”

Ly Khương chỉ về phía trước: “Bên kia.”

Ngân Tô suy nghĩ một chút rồi xách Đỗ Khả Doanh đang chật vật lên, “Đi xem xem.”

“Cô ấy là người yêu của cậu, mọi thứ cô ấy muốn cậu đều phải thỏa mãn cô ấy vô điều kiện…”

Tạ Bán An đứng trong một vùng bóng tối, bên tai cậu ta không ngừng vang lên một giọng nói.

Không… Không đúng.

Có thể đáp ứng yêu cầu của người yêu nếu hợp lý nhưng không phải vô điều kiện.

Giảng viên có nói qua câu này trong giờ học buổi sáng…

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Tạ Bán An, nhưng rất nhanh lại bị giọng nói đó đè xuống.

“Cô ấy thích cậu như vậy, cậu phải đưa cô ấy thứ quý giá nhất của mình chứ.”

Thứ quý giá nhất…

Thứ quý giá nhất của cậu ta là gì?

Trong đầu Tạ Bán An chợt hiện lên một hình ảnh, là hình ảnh người yêu của cậu ta đang ăn món tráng miệng hình trái tim với vẻ mặt hạnh phúc.

Trái tim…

Là trái tim…

Thứ quý giá nhất là trái tim.

“Cho cô ấy, cho cô ấy đi… Các người là một thể, các người sẽ mãi mãi ở bên nhau, thứ của cậu chính là của cô ấy.”

Không… Không phải…

“Trên đời này chỉ có người yêu mới không phản bội cậu. Các người là người thân mật nhất, mọi thứ của cậu đều phải bày ra cho người yêu của cậu thấy, thứ quý giá nhất của cậu thì phải để cô ấy giữ.”

——Người yêu là người thân mật nhất, nhưng cũng cần phải chừa không gian cho nhau.

“Cho cô ấy, cho cô ấy, cho cô ấy, cho cô ấy, cho cô ấy… mau đưa cho cô ấy đi…”

“Rầm ——”

Cửa phòng chứa đồ bị đá văng ra, ánh sáng từ bên ngoài xuyên vào, chiếu vào người bên trong.

Cậu ta đang đối mặt với cánh cửa, đứng đối diện với cậu ta là một cô gái mặc váy hoa, khuôn mặt cô gái tham lam vặn vẹo.

Mà hai tay Tạ Bán An cầm thẻ tỏ tình và đang đưa nó cho cô gái kia.

Cánh cửa phòng chứa đồ đột nhiên bị đá văng ra, cô gái váy hoa chợt nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa một mảnh hỗn độn, nhân viên cửa hàng nằm trong vũng máu, mặt mũi dữ tợn cứng đơ.

Cô gái đứng ở cửa cầm một ống thép nhuốm máu, tay phải còn siết lấy một nhân viên, cô chậm rãi liếc mắt nhìn vào bên trong cánh cửa, khóe môi nở một nụ cười khát máu.

“Tiểu An!” Ly Khương gọi một tiếng.

Váy hoa lấy lại tinh thần, vươn tay muốn giật lấy thẻ tỏ tình trong tay Tạ Bán An, nhưng khi tay cô ta vừa chạm vào thẻ tỏ tình, cô ta đột nhiên kêu thảm một tiếng, rụt tay lại.

Ly Khương vội vàng chạy qua Ngân Tô tiến vào phòng chứa đồ, một cước đá tung cô gái váy hoa, kéo Tạ Bán An đến bên cạnh mình.

“Tiểu An?!”

Ánh mắt Tạ Bán An đờ đẫn, trên tay vẫn cầm lấy thẻ tỏ tình, đưa về phía trước.

Cậu ta không thể nghe thấy âm thanh từ thế giới bên ngoài.

Ly Khương nửa kéo nửa túm Tạ Bán An ra khỏi phòng chứa đồ: “Ô tiên sinh…”

Ô Bất Kinh từ trong góc đi ra, trong tay còn cầm một cây gậy bóng chày, cậu ta giẫm lên vết máu đen đầy trên mặt đất, cẩn thận chạy tới.

Hai thuật trị liệu đập xuống, đôi mắt đờ đẫn của Tạ Bán An dần dần có ý thức.

Váy hoa bụm lấy đôi bàn tay sưng đỏ, đứng tựa vào kệ chứa đồ, trừng mắt oán độc lại không cam lòng nhìn ra ngoài cửa.

Thiếu chút nữa…

Thiếu chút nữa là lấy được thẻ tỏ tình của cậu ta rồi!

Ngân Tô hơi nhướng mày, hỏi cô ta: “Cô cướp thẻ tỏ tình của cậu ta làm gì?”

Váy hoa nghiến răng nghiến lợi: “Cướp gì chứ? Cô đừng có nói lung tung! Tôi là người yêu của anh ấy, anh ấy tặng thẻ tỏ tình cho tôi, có vấn đề gì sao?”

“Tặng?”

Váy hoa có lý chẳng sợ: “Anh ấy tự nguyện, chính là tặng chứ gì nữa.”

“Ồ.”

Ngân Tô đi vào phía phòng chứa đồ, sau khi cô bước vào, cánh cửa sau lưng cô tự động đóng lại.

“…Cô muốn làm gì!”

Trong bóng tối, giọng nói của váy hoa đặc biệt sắc bén, lại mơ hồ mang theo một tia sợ hãi.

Đáng tiếc trong phòng chứa đồ chỉ có tiếng vang của cô ta, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại lời nói của cô ta.

Cứ như thể trong căn phòng này chỉ còn lại một người duy nhất là cô ta vậy.

Nhưng mà váy hoa rất rõ ràng, không phải…

Cô đang ở trong phòng này.

Ở chỗ nào?

Phòng chứa đồ tối đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, váy hoa nhìn vào đâu cũng đều là bóng tối…

Hai phút sau.

Váy hoa bị ép lên kệ chứa đồ, trước mặt là con dao nhọn sắc bén.

Tiến thêm chút nữa…

Con dao sẽ đâm thẳng vào nhãn cầu của cô ta.

Có một tia sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, vừa đủ để chiếu sáng thế giới nhỏ bé này.

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai phải: “Sao lại cướp thẻ tỏ tình của cậu ta?”

“Học viên không có thẻ tỏ tình, sẽ chết.” Váy hoa dùng sức lùi ra đằng sau, cố gắng cách lưỡi dao đó xa một chút, nhưng giọng nói lại không hề nhún nhường chút nào: “Đương nhiên là tôi muốn cậu ta chết rồi!”

Ngân Tô một tay đè cô ta lại, tay kia bắt đầu lục soát người cô ta: “Cô không thành thật.”

Váy hoa tránh không thoát, cảm giác bàn tay đó sờ tới sờ lui trên người cô ta, đáng sợ không thể tả được.

Cô ta lớn tiếng gào thét: “Những gì tôi nói đều là sự thật!!”

Giọng nói sau lưng bình tĩnh lại lạnh lùng: “Tôi không tin.”

“…”

Ngân Tô rất nhanh tìm thấy một thẻ tỏ tình từ trên người váy hoa.

Thẻ tỏ tình của váy hoa vẫn theo phong cách màu hồng.

Ngân Tô lật người váy hoa lại, “Tôi hỏi cô lần cuối, sao lại cướp thẻ tỏ tình của cậu ta?”

“Muốn cậu ta chết, Muốn cậu ta chết!!” Váy hoa có chút sụp đổ, hét lớn đến mức khàn cả giọng: “Tôi chỉ muốn cậu ta chết, không có lý do nào khác cả, cô muốn thế nào mới chịu tin tôi hả?!!”

Ngón tay Ngân Tô kẹp lấy tấm thẻ rồi đưa ra đằng sau, hai lọn tóc từ phía sau thò ra, một trái một phải “cầm” tấm thẻ, làm động tác xé rách.

Váy hoa nhìn chằm chằm hai lọn tóc kỳ quái đó, dường như bị dọa: “Cô… cô là thứ gì vậy?”

“Cô nên chú ý đến thẻ tỏ tình của mình đi.” Ngân Tô nhắc nhở cô ta.

Váy hoa: “…”

Tóc quái bắt đầu dùng sức.

Tấm thẻ thế mà lại rất cứng, tuy tóc quái có thể xé xác cơ thể quái vật nhưng lại không thể xé được tấm thẻ.

“Xoẹt ——”

“Không!”

Bên ngoài phòng chứa đồ.

Tạ Bán An đã lấy lại được ý thức, nhưng cậu ta không nhớ được mình đã làm gì trước đó chứ đừng nói đến lý do tại sao cậu ta lại ở trong phòng chứa đồ.

Ký ức cuối cùng của cậu ta, là hình ảnh người yêu của cậu ta đang ăn món tráng miệng.

Cậu ta thậm chí còn không biết mình đã bị lừa như thế nào.

“Cảm ơn Ô tiên sinh.”

Ô Bất Kính xua tay: “Không có gì.”

Tạ Bán An: “Tô tiểu thư đâu?”

Nước mắt Ly Khương hơi mất kiểm soát, cô ấy khịt mũi một cái, chỉ vào cửa phòng chứa đồ: “Ở bên trong.”

Tạ Bán An: “???”

Bình Luận (0)
Comment