Edit: Sally
Beta: Wendy
Bóng tối nhanh chóng bao trùm toàn bộ trại huấn luyện.
Trước đó trời tối còn có ánh đèn, nhưng bây giờ chẳng có gì cả.
Không chỉ có vậy…
Những NPC trên đường phố giống như nhận được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu truy đuổi chặn đánh bọn họ.
May mắn là người yêu của bọn họ dường như không nhận được mệnh lệnh này —— Chẳng qua bọn họ cũng sẽ thừa nước đục thả câu.
“Ầm!”
“Xoẹt xoẹt ——”
“Ào ào ào!”
“A… A… A…!” Ô Bất Kinh đang chạy tán loạn giữa một bầy quái vật, trong tay cầm cây gậy bóng chày vung loạn một hồi, quái vật chưa đánh được con nào thì tay đã đau rát trước rồi.
Lúc này, Ô Bất Kinh không dám dùng loạn thuật trị liệu nữa.
Tình huống này rõ ràng là không ổn, cậu ta phải tiết kiệm chút, dùng vào thời điểm mấu chốt.
Vậy nên Ô Bất Kinh vừa hét vừa trốn bên cạnh những người khác.
Vận may của Tạ Bán An vẫn còn có tác dụng, Ô Bất Kinh như vậy cả buổi vậy mà một chút thương tích va chạm cũng không có.
Chuyện này nếu đổi lại ở phó bản khác, cậu ta đã sớm bị thương mấy lần rồi.
Ô Bất Kinh vừa muốn tận dụng vận may của Tạ Bán An, lại không muốn cách Ngân Tô quá xa, thế là dưới sự công kích của đám quái vật, cậu ta cứ chạy tới chạy lui giữa hai người họ, thành ra trông hơi buồn cười.
“Sao lại nhiều như vậy…” Ly Khương một quyền đấm vào mặt NPC, đánh hắn ngã xuống đất, Tạ Bán An giúp cô ấy quan sát xung quanh, đề phòng bị đánh lén.
Hai người phối hợp ăn ý, tốc độ giải quyết quái vật rất nhanh.
…
…
Ngân Tô kéo theo Đỗ Khả Doanh, Đỗ Khả Doanh sẽ không bị tấn công nhưng cô ta sẽ quấy phá.
Ngân Tô bóp cổ Đỗ Khả Doanh: “Còn nghịch nữa là tôi giết cô đấy.”
Đỗ Khả Doanh dường như bị kích động đến phát điên rồi, đôi mắt đỏ hoe thét lên: “Cô giết đi! Cô mà giết tôi thì ai là sẽ kẻ xui xẻo đây? Ha ha ha ha…”
Quả thực là Ngân Tô không muốn giết Đỗ Khả Doanh.
Cô ta vẫn còn hữu dụng.
Ngân Tô một tát đánh vào đầu Đỗ Khả Doanh, kéo cô ta rồi đẩy vào trong bóng tối.
Đỗ Khả Doanh bị cái tát kia đánh đau đến nỗi đầu kêu ong ong, đột nhiên bị đẩy ra, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cô gái này sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy?
Giây tiếp theo, cô ta liền cảm thấy tay chân mình bị trói lại.
Cả người bị quấn lại bởi một thứ kỳ quái gì đó, lần này đúng thật là cái gì cũng không nhìn thấy.
…
…
Không chỉ có Đỗ Khả Doanh quấy phá, những NPC người yêu khác cũng không tốt hơn là bao, người duy nhất không quấy phá chính là váy hoa.
Bởi vì cô ta còn chưa kịp hồi phục, lúc này bị Tạ Bán An hết kéo rồi túm, còn bị dùng để chặn mũi tên, chưa chết đã là may mắn lắm rồi.
Ly Khương cao giọng nói: “Tô tiểu thư, số lượng đám quái vật này không đúng…”
NPC mà bọn họ thấy mỗi ngày làm gì nhiều như vậy chứ? Mạt Lị cũng đã nói qua, trại huấn luyện chỉ có hơn 200 người.
Mấy ngày nay bọn họ đã giải quyết bớt không ít rồi, vậy thì những quái vật này từ đâu chui ra?
Ống thép Ngân Tô vung xuống chính là một dải máu, quét ra một khu vực an toàn, áp lực của những người khác cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngân Tô nghe thấy giọng nói của Ly Khương, đá văng con quái vật đang sáp lại gần mình, quay lại liếc nhìn những người khác.
“Qua bên kia.” Ngón tay Ngân Tô chỉ vào tòa nhà phía sau bọn họ.
Tòa nhà trại huấn luyện!
Hiện tại bọn họ vừa mang theo NPC người yêu, lại còn bị nhiều quái vật bao vây tấn công như vậy, nếu còn tiếp tục bại lộ ở ngoài thì thật sự quá nguy hiểm.
Chủ yếu là đám NPC người yêu kia…
Những NPC khác cũng sẽ không tấn công bọn họ, nhưng lỡ như bọn họ giở trò xấu chạy mất hoặc vô tình bị thương thì bọn họ còn có thể tìm được ‘người yêu’ tiếp theo không?
Thẻ tỏ tình mới đổi có thể tái sử dụng nhiều lần được không?
Vậy là mấy người bọn họ lập tức lôi kéo người yêu của mình, di chuyển đến tòa nhà trại huấn luyện.
Lúc này tòa nhà trại huấn luyện không khóa cửa, bọn họ dễ dàng đi lên lầu, chặn cầu thang, giết lũ quái vật đuổi theo bọn họ.
Đợi bọn họ lên đến tầng ba, quái vật đuổi theo họ không còn nhiều lắm.
Ngân Tô giải quyết xong con quái vật cuối cùng, chọn bừa một phòng học rồi kéo cả gia đình đi vào.
Ly Khương đóng cửa lại, nặng nề thở ra một hơi. Nước mắt hòa lẫn với máu của quái vật, để lại hai vệt nước mắt chảy dài trên mặt cô ấy.
Tạ Bán An dùng tay giúp Ly Khương lau vệt nước mắt.
Ô Bất Kinh trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, mặc dù còn khiếp sợ nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Thuật trị liệu quét qua toàn thân, cả Tạ Bán An và Ly Khương đều cảm thấy sức mạnh vừa tiêu hao đang dần hồi phục.
Nhưng có thể do vừa rồi tiêu hao quá nhiều, tốc độ hồi phục chậm hơn một chút.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã làm gì?” Ly Khương chậm rãi đi tới, nhìn Ngân Tô đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Giọng nói của Ngân Tô nhàn nhạt: “Hiện tại chỉ có Ngu Chi và Diêu Bá Thanh là có khả năng còn sống sót. Ngoài hai người họ ra cũng chỉ còn lại NPC.”
“Là ai làm cũng không quan trọng.” Ngân Tô đè vấn đề này xuống trước, nhìn đám NPC người yêu, khóe miệng mỉm cười: “Trước tiên chúng ta phải nghĩ cách đạt được tình yêu của bọn họ đã.”
Vừa rồi Ngân Tô hỏi bọn họ có ai có đạo cụ khiến người ta phải tuân theo không, còn chưa kịp trả lời thì đã xảy ra chuyện.
Ly Khương có loại đạo cụ này, đáng tiếc là chỉ có thể sử dụng với người chơi, đối với quái vật thì vô dụng.
Hai người Tạ Bán An và Ô Bất Kinh đã lâu không vào phó bản, căn bản không tích trữ được gì nhiều nên tự nhiên cũng không có.
“Vậy thì hết cách rồi.” Ngân Tô lấy sợi xích chó ra, ước lượng trong tay: “Vẫn là phải dựa vào nó.”
Chó nghe lời chủ nhân là việc rất bình thường đúng không nhỉ?
Ngân Tô nhìn về phía mấy NPC, “Bắt bọn họ lại.”
NPC: “…”
Mấy người các người có còn là con người không hả?!
Vừa rồi phòng học đã bị Ly Khương đóng cửa lại, mặc dù có cửa sổ nhưng không mở được nên bọn họ căn bản không có nơi nào khác để chạy cả.
Sau khi bị đánh một trận, mỗi người đều cực kỳ không tình nguyện đeo xích chó vào.
Đây là lần thứ hai Ly Khương phát hiện ra công dụng kỳ diệu của đạo cụ này, có lẽ đạo cụ được sản xuất trong Thương Thành không vô dụng như vẻ ngoài của nó —— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đánh thắng được đối phương.
…
…
Ánh sáng duy nhất trong phòng học là từ một chiếc đèn pin, trong khung cảnh u ám, mọi thứ đều trở nên mờ ảo.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, vài bóng người mơ hồ nằm trên mặt đất.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên hình dáng của mấy người đang ngồi quây quần cùng nhau trên trần nhà, toàn bộ phòng học toát ra một cảm giác kinh hoàng chẳng lành.
Ánh sáng đèn pin đổi hướng, chiếu vào tay Ly Khương.
Màu sắc của thẻ tỏ tình trong tay Ly Khương đang thay đổi nhanh chóng, màu sắc ngày càng nhạt đi, gần như là màu hồng.
Ô Bất Kinh gào to đứng lên: “Thật sự thay đổi kìa!”
“Có tác dụng.” Thẻ tỏ tình của Ly Khương đã ổn định ở màu hồng, cô ấy đợi mấy giây, khuôn mặt nhỏ nhắn cau mày: “Nhưng mà… không có nhắc nhở.”
Thẻ tỏ tình không phải là chìa khóa để qua ải?
Không phải chứ…
Dựa theo manh mối trước mắt, thẻ tỏ tình hẳn là chìa khóa để qua ải mà.
“Có phải… là do bọn họ chết rồi?” Tạ Bán An do dự mở miệng.
Làm gì có trò chơi tình yêu nào mà người yêu đều chết thẳng cẳng vậy không?
“Răng rắc ——”
Âm thanh sắc bén khiến cả phòng học im lặng.
Ba người đồng loạt quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Tấm thẻ tỏ tình trong tay Ngân Tô đã bị cô bẻ gãy, ba người họ cùng lúc tỏ ra hoảng sợ.
Đây là tấm thẻ tỏ tình duy nhất có tên thật đó!!
Sao cô ấy không nói tiếng nào mà bẻ gãy luôn thế!!
【Chúc mừng người chơi 0101 nhận được chìa khóa qua ải Mùa tỏ tình 】
Ngân Tô cầm tấm thẻ tỏ tình bị gãy làm đôi, ngẩng đầu nhìn những người khác: “Có tác dụng, nhưng vô dụng.”
“???”
Có tác dụng nhưng vô dụng?
Cô xác định câu này không sai chỗ nào đó chứ?