Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 502

Edit: Sally

Beta: Wendy, Yan

Thẻ tỏ tình tương tự như tấm bảng gỗ cầu nguyện trong thế giới thực, các cặp đôi viết xuống những lời thề non hẹn biển, để lại tên nhằm cầu nguyện cho một mối quan hệ dài lâu.

Nhưng trên thực tế, vẫn có rất nhiều người yêu thầm hoặc yêu đơn phương cũng làm như vậy.

Trước đó NPC không chấp nhận lời tỏ tình của bọn họ, bọn họ viết tên mình lên tấm bảng gỗ, đối phương liền không còn cách nào từ chối được nữa.

Thẻ tỏ tình là khởi đầu của mọi chuyện, nó mang một lực lượng nhất định nào đó, giống như lời nguyền mà Tôn Tâm Di đặt lên Hoắc Lâm.

Có Ngân Tô dẫn đầu, những người khác cũng nhanh chóng bẻ gãy thẻ tỏ tình và nhận được lời nhắc giống như Ngân Tô.

Nhưng…

Không thể rời khỏi phó bản này ngay cả khi đã lấy được chìa khóa qua ải.

“Sao có thể như vậy chứ?” Ly Khương cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

“Có lẽ là bởi vì phó bản này có liên hệ gì đó với thế giới thực.” Vẻ mặt Ngân Tô vẫn bình tĩnh như cũ: “Đoán chừng là phải giết Trình Diệu Dương mới được.”

Lúc đó trò chơi đã nhắc nhở cô nếu cách vượt qua phó bản này thì nguy cơ ở núi Vân Linh sẽ được giải quyết.

Vậy nên phó bản này hơi khác so với những phó bản khác.

Ly Khương: “Thế giới hiện thực…”

Vườn thực vật núi Vân Linh sao?

Ngân Tô đứng dậy, nhìn bóng tối bên ngoài: “Tôi ra ngoài tìm Trình Diệu Dương, mấy người đợi ở đây đi.”

“Tô tiểu thư, chúng ta cùng đi đi.” Ly Khương vội vàng đứng lên, muốn đi cùng với Ngân Tô.

Ngân Tô lại không vui lắm: “Cô đi theo tôi, tôi còn phải bảo vệ cô nữa. Tự mấy người bảo vệ tốt bản thân mình là được rồi.”

Còn chưa kịp nói mình cũng muốn đi — Ô Bất Kinh: “…”

Việc Tô tiểu thư định làm có vẻ rất nguy hiểm, nhưng cậu ta cảm thấy nếu ngồi im một chỗ, rời xa đại lão thì lại càng nguy hiểm hơn.

Ly Khương: “…”

Bị ghét bỏ rồi!

Hu hu hu…

Lúc nãy nước mắt vốn đã Ly Khương không ngừng chảy, bây giờ lại càng thi nhau rơi xuống, mặc dù không phải cố ý nhưng trông cô lúc này rất đáng thương.

Ngân Tô hạ quyết tâm không mang bọn họ theo: “Thấy không ổn thì chạy ngay. Đừng có cậy mạnh. Tôi sẽ tranh thủ giải quyết Trình Diệu Dương.”

Trước khi đi, còn không lấy những giọt nước mắt trên tay Ly Khương.

Ly Khương: “…”

Mặc dù Ly Khương rất buồn nhưng cô ấy hiểu những gì Ngân Tô nói là đúng, bọn họ không cùng đẳng cấp với Tô tiểu thư, khi đối mặt với quái vật, cô ấy có thể bị phân tâm bởi bọn họ.

“Tô tiểu thư…” Ly Khương gọi Ngân Tô lại, đưa tấm bảng gỗ trống trước đó tìm được cho Ngân Tô: “Tôi nghĩ thứ này chắc sẽ có ích, cô cầm lấy đi.”

“Được.”

Ngân Tô ra khỏi phòng học, đầu tiên là xách Hoắc Lâm ra ngoài: “Có cảm nhận được Tôn Tâm Di không?”

Đối mặt với Trình Diệu Dương, Tôn Tâm Di chính là một thanh kiếm sắc bén.

Tốt nhất là tìm được cô ta trước…

Hoặc là, tìm được cô ta là có thể tìm được Trình Diệu Dương!

Hoắc Lâm: “…”

Hoắc Lâm lúc này rất dị ứng với cái tên này, vừa nghe thấy liền cảm thấy ghê tởm.

Nhưng đối mặt với câu hỏi của Ngân Tô, cậu ta lại không thể không trả lời.

Hoắc Lâm kiên định nói: “Mùi của cô ta ở khắp nơi.’’

“Cậu không thể tìm được cô ta à?”

“Tôi tìm cô ta làm quái gì?’’ Hoắc Lâm hơi tức giận, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngân Tô: “Tôi bị cô ta hại còn chưa đủ thảm hay gì?’’

“Trả thù đó.” Ngân Tô giật giây cậu ta: “Cậu không muốn đòi lại công bằng cho mình sao? Tổn thương mà cô ta gây ra cho cậu thì cậu phải tự tay đòi lại chứ.”

“…”

Không biết Hoắc Lâm sợ nắm đấm của Ngân Tô hay là bị Ngân Tô thuyết phục, muốn đòi lại công bằng cho chính mình.

Cậu ta bắt đầu nghiêm túc cảm nhận vị trí của Tôn Tâm Di.

Bốn phương tám hướng đều là mùi của Tôn Tâm Di, nhưng mùi này cũng không nồng lắm, giống như là theo làn gió thổi tới.

Sau khi Hoắc Lâm cố gắng cảm nhận một lúc lâu, cuối cùng cậu ta chỉ về một hướng.

Ngân Tô đi xuống lầu theo hướng Hoắc Lâm chỉ và đi vòng sang bên cạnh trại huấn luyện.

Trong bóng tối, ánh sáng từ đèn pin là ánh sáng duy nhất.

Hoắc Lâm chỉ vào cánh cửa nhỏ được ánh sáng chiếu vào: “Chỗ đó.”

Chỗ đó là nơi bọn họ kết duyên tình yêu trước kia.

Ngân Tô nhấc chân bước tới đó, trong bóng tối thỉnh thoảng có tiếng động phát ra, thỉnh thoảng còn có NPC đột nhiên nhảy ra tập kích.

Cánh cửa nhỏ không khóa, Ngân Tô bước vào trong, vẫn là bố cục ban đầu, cô đi dọc theo hành lang vào bên trong.

Rất nhanh tiến vào gian phòng lựa chọn đối tượng kết duyên kia.

Chính giữa gian phòng có một tia sáng.

Cô gái váy trắng đứng dưới ánh sáng, xinh đẹp như ánh trăng —— Nếu như khuôn mặt cô ta trông bình thường.

Khuôn mặt Tôn Tâm Di lúc này thối rữa, tròng mắt lồi ra, giống như một đóa hoa cành lá thì xum xuê còn nụ hoa thì héo rũ thối rữa.

Ngân Tô liếc nhìn xung quanh, chỗ này giống như bên ngoài, đều khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy lên.

“Hoắc Lâm…” Tròng mắt lồi ra của Tôn Tâm Di nhìn chằm chằm vào Hoắc Lâm, khàn giọng chất vấn: “Tại sao… tại sao cậu lại bỏ rơi tớ?!”

Hoắc Lâm nghe thấy lời này liền bùng nổ: “Tôi bỏ rơi cô? Chứ không phải là cô dùng thủ đoạn bẩn thỉu để khiến tôi thích cô trước à?”

Dường như Tôn Tâm Di không có nghe thấy lời nói của Hoắc Lâm, nâng cao âm lượng: “Tớ thích cậu như vậy mà, tại sao cậu lại bỏ rơi tớ chứ? Tại sao! Tại sao cậu không thể thích tớ!”

Hoắc Lâm nói kháy: “… Quỷ mới thích cô!”

Ngân Tô: “Bây giờ cậu chính là quỷ đấy.”

Hoắc Lâm trừng mắt nhìn Ngân Tô, cô bên phe nào hả?!

Ngân Tô sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Nếu không thì cậu giết cô ta một lần nữa đi?”

Hoắc Lâm liếc nhìn Tôn Tâm Di phía bên kia, đột nhiên nói: “Tại sao cô không đi đi?”

“Đây không phải là người yêu kiêm kẻ thù của cậu à?” Ngân Tô lý lẽ hùng hồn: “Tôi là một người lịch sự, sẽ không vượt quá giới hạn đâu.”

Hoắc Lâm: “…”

Tôn Tâm Di bị phớt lờ, da thịt thối rữa trên mặt run rẩy, giọng nói trở nên bi thương: “Hoắc Lâm, hiện tại ngay cả nói chuyện với tớ cậu cũng không muốn sao?”

Có một cái bóng đen mờ hình thành sau lưng Tôn Tâm Di, nó ôm lấy Tôn Tâm Di từ phía sau, thân mật như người yêu.

Ngân Tô nhìn chằm chằm vào bóng đen đó.

Vào khoảnh khắc nó xuất hiện, lông tơ trên người Ngân Tô đều dựng lên.

Nguy hiểm.

Ngân Tô nắm chặt ống thép trong tay, tóc quái cũng từ phía sau cô lan ra, khuếch tán rộng ra bốn phía.

“Tâm Di, em nhìn đi, cậu ta căn bản không thích em.” Giọng nói của người đàn ông từ bốn phương tám hướng vang lên, giống như thở dài lại giống như bất đắc dĩ: “Sao em cứ chấp mê bất ngộ cậu ta làm gì?”

Tôn Tâm Di không đáp lại giọng nói này, vẫn ai oán nhìn chằm chằm Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm bị ánh mắt đó nhìn làm buồn nôn không thôi, chán ghét mở miệng: “Sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm không tha vậy hả?”

Giọng nói khàn khàn của Tôn Tâm Di xen lẫn khổ sở: “Tớ chỉ là thích cậu thôi mà…”

“Trình Diệu Dương cũng chỉ thích cô đó, sao cô không yêu anh ta đi?” Hoắc Lâm tức giận.

Thích cậu ta liền nguyền rủa cậu ta à?

Thích kiểu này cậu ta nhận không nổi.

Ánh mắt Hoắc Lâm liếc nhìn bóng đen phía sau Tôn Tâm Di, cười mỉa mai: “Ha, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi đấy.”

Tôn Tâm Ý đột nhiên vùng vẫy, “Thả tôi ra! Anh thả tôi ra!!”

Bóng đen phía sau Tôn Tâm Di dâng lên, gần như là chôn vùi một nửa cơ thể của Tôn Tâm Di vào trong, gắt gao giam cầm lấy cô ta.

“Tâm Di, em đừng nghĩ đến việc rời xa tôi. Em yên tâm, tôi sẽ giết Hoắc Lâm ngay lập tức. Từ giờ trở đi, sẽ không còn cậu ta trong thế giới của em nữa.”

Ngân Tô cảm giác không khí xung quanh mình đang lưu động, tập trung về phía Tôn Tâm Di.

“Chỉ cần giết anh rồi thì Tâm Di vĩnh viễn là của tôi.” Giọng nói của người đàn ông giống như bị vô số giọng nói hùa theo, khiến người nghe tê cả da đầu.

Bình Luận (0)
Comment