Edit: Sally
Beta: Wendy, Yan
“Chỉ cần giết anh rồi thì Tâm Di vĩnh viễn là của tôi.” Giọng nói của người đàn ông giống như bị vô số giọng nói hùa theo, khiến người nghe tê cả da đầu.
Lực lượng vô hình rót vào trong cơ thể Tôn Tâm Di, Tôn Tâm Di không thể kháng cự lại, buộc phải tiếp nhận những lực lượng đó.
Ngân Tô nhìn khuôn mặt thối rữa của Tôn Tâm Di dần dần mọc lên máu thịt mới và khôi phục lại tướng mạo ban đầu của cô ta.
Khuôn mặt thanh tú nhưng nhợt nhạt từ từ trở nên hồng hào.
Dần dần, cô ta cũng không còn vùng vẫy nữa, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, khi nhìn về phía Hoắc Lâm, sự thê lương và tình yêu trong mắt cô ta cũng bắt đầu nhạt đi.
Cô ta từ từ nhìn sang bóng đen đang ôm lấy mình, thế mà trong mắt lại lộ ra một chút lưu luyến.
Ngân Tô nhớ tới Hoắc Lâm có nói qua trại huấn luyện chẳng qua chỉ là chất dinh dưỡng của thứ đó…
Trước đó cô còn tưởng là Trình Diệu Dương.
Bây giờ xem ra, chắc là Tôn Tâm Di rồi.
Cậu ta rút lấy tình yêu của người khác để nuôi dưỡng ra Tôn Tâm Di “thích” cậu ta.
Nhất thời Ngân Tô không biết phải nói gì nữa, sao Tôn Tâm Di lại trêu chọc vào tên b**n th** thâm tình như vậy làm gì không biết?
Hoắc Lâm cau mày nhìn phản ứng của Tôn Tâm Di, trong mắt ngoài chán ghét ra còn có mấy phần đồng cảm.
Cậu ta bị một tên b**n th** để mắt tới, mà Tôn Tâm Di cũng chẳng khác gì.
Tất nhiên, chút đồng cảm này đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Cậu ta sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì Tôn Tâm Di đã làm với mình.
Nhưng vào lúc này, Hoắc Lâm cảm giác được hành động của người đứng bên cạnh, có gió lướt nhẹ qua gò má, đợi cậu ta nhìn qua, làm gì còn người đứng ở chỗ này nữa.
“???”
Người đâu rồi?!
“Cô cũng rất đáng ghét…” Giọng nói của Trình Diệu Dương âm u vang lên: “Hôm nay cô và Hoắc Lâm cùng chết đi!”
Âm thanh này chấn động đến mức khiến lỗ tai Hoắc Lâm thấy đau theo, trước mặt có một cỗ lực lượng kinh khủng đẩy tới làm cậu ta bị đẩy lùi ra sau mấy bước.
Nhìn lại đằng kia.
Cô gái đáng ghét đó đã lao vào đánh nhau với bóng đen rồi, Tôn Tâm Di được bóng đen bảo vệ tránh trái né phải.
Nhưng cô gái đó lại cứ nhắm chuẩn vào Tôn Tâm Di mà tấn công, góc độ tấn công còn cực kỳ gian xảo, rất nhanh trên người Tôn Tâm Di đã xuất hiện vết thương.
Ngay lúc Tôn Tâm Di bị thương, những lực lượng kia vừa rót vào cơ thể cô ta không thể kiểm soát được mà bị tràn ra ngoài, giống như một quả bóng bay bị thủng lỗ vậy.
Lực lượng tràn ra khỏi cơ thể, tròng mắt Tôn Tâm Di hơi giãn ra, sự lưu luyến của cô ta với bóng đen dường như đã rút đi một chút.
“Xoẹt —— “
“Xoẹt xoẹt ——”
Ống thép chém vào bóng đen, thế mà lại tạo ra tia lửa giống như kim loại va chạm với nhau.
Ngân Tô vung mạnh ống thép chém sang trái một cái, rút ra một chuỗi tia lửa dài sau đó tiến tới gần cổ Tôn Tâm Di.
Để bảo vệ Tôn Tâm Di, bóng đen bị ép phải lui về sau, đồng thời tập hợp càng nhiều bóng đen hơn về phía Ngân Tô bên này.
Ngân Tô lại giơ ống thép lên rồi bắt đầu chém loạn một hồi.
Phong cách chiến đấu của cô rất lộn xộn, bóng đen căn bản không thể dự đoán được động tác kế tiếp của cô là gì.
Hơn nữa ống thép đó rất kỳ quái, nhìn thì trông như một ống thép kim loại bình thường nhưng lại cực kỳ cứng, hơn nữa còn có thể gây tổn thương đến mình.
Kỳ quái…
Bóng đen không dám xem nhẹ, càng bảo vệ Tôn Tâm Di chặt chẽ hơn.
“Những người muốn chia cắt tôi và Tâm Di đều đáng chết cả!” Trình Diệu Dương nổi giận gầm lên một tiếng, bóng đen tăng gấp đôi, công kích càng hung hãn hơn đánh úp về phía Ngân Tô: “Đi chết đi, tất cả các ngươi đều chết hết đi!”
Thân hình Ngân Tô nhanh chóng lóe lên trong bóng đen, bóng đen có cảm giác đã đánh trúng được cô, thế nhưng một giây sau cô lại xuất hiện ở phía bên kia.
Quỷ dị không thể tả được.
Bất tri bất giác, bóng đen đã dồn phần lớn lực lượng của mình vào việc đối phó với Ngân Tô.
Chính vào lúc này, tóc quái lặng lẽ không tiếng động từ trên mặt đất tiếp cận Tôn Tâm Di, thừa dịp lúc bóng đen không chú ý, quấn lấy mắt cá chân của Tôn Tâm Di rồi kéo mạnh một phát.
“!”
Tôn Tâm Di bị một lực kéo ra xa, bóng đen lập tức quấn quanh eo Tôn Tâm Di.
Hai cỗ lực lượng dùng sức lôi kéo, trên mặt Tôn Tâm Di hiện lên vẻ thống khổ: “Thả tôi ra…Thả tôi ra đi!!”
Tóc quái cũng không hề đau lòng cho Tôn Tâm Di, càng dùng sức kéo mạnh hơn, hận không thể kéo thẳng Tôn Tâm Di ra thành hai mảnh, như vậy thì sẽ không bị coi là cố ý rồi… Hì hì hì, tại cậu ta không chịu buông ra đó nha!!
Tóc quái thở phì phò cứ thế ra sức mà kéo, tóc còn không ngừng bò lên đùi Tôn Tâm Di.
Bóng đen không thể tùy tâm sở dục* được, bên tai là tiếng gào thét thống khổ của Tôn Tâm Di, còn phải đối phó với sự công kích của Ngân Tô.
*Tùy tâm sở dục: Làm theo ý muốn của mình, muốn làm gì thì làm
Dưới sự tấn công từ hai phía, cuối cùng bóng đen cũng không thể giữ được Tôn Tâm Di nữa.
Tôn Tâm Di “vèo” một tiếng bị quăng vào trong bóng tối, ngay lập tức liền không nghe thấy giọng nói nữa.
“!!!”
Chết tiệt!!!
…
…
Trại huấn luyện bị bao phủ trong bóng tối, nguy hiểm bốn phía, đường phố đầy rẫy quái vật, cứ ba bước liền có thể gặp một con.
Muốn di chuyển trong điều kiện như vậy là cực kỳ khó khăn.
Trong một góc nào đó, Ngu Chi thực sự không còn chút sức lực nào, hai chân mềm nhũn, cả người ngã xuống.
Vương Đức Khang giả đang đi phía trước cảm giác Ngu Chi không đi theo kịp nên lại vòng trở về.
“Sao không đi nữa?”
“…”
“Này, cô đừng chết đấy.” Vương Đức Khang giả đè vào vai Ngu Chi lắc mạnh vài cái.
Ngu Chi: “…”
Đại ca, nếu anh còn lắc như vậy nữa thì tôi chết thật đấy!!
Ngu Chi một chút sức lực để nói chuyện cũng không nổi, cô rất muốn gạt tay Vương Đức Khang giả ra.
Cô ta sợ mình sẽ chết trong tay anh ta… Quả nhiên anh ta vẫn muốn giết mình mà.
Đầu Ngu Chi choáng váng, cô ta cảm thấy mặt đất đang chuyển động, mặt đất dưới mông gồ lên, toàn thân cô ta bị đẩy lên trên.
Các tòa nhà bên cạnh cũng đang mọc lên, như thể có thứ gì đó dưới lòng đất sắp lật nhào vậy.
“Làm gì thế…”
Vương Đức Khang giả kéo Ngu Chi ra khỏi chỗ mặt đất bị gồ lên, Ngu Chi đứng không vững, ngã thẳng xuống đất.
Vương Đức Khang giả không còn cách nào khác đành phải vác cô ta lên.
“Đại… Đại ca… Vết thương của tôi là ở bụng đó.” Ngu Chi tuy hữu khí vô lực, nhưng vẫn muốn tranh thủ cơ hội sống sót cho mình.
“Ồ.” Vương Đức Khang giả đặt cô ta xuống, ôm ngang lên, đồng thời phát biểu ý kiến của mình: “Cô quá yếu rồi.”
“…”
Ngu Chi thiếu chút nữa tức giận đến mức tắt thở.
Tòa nhà bên cạnh sụp đổ rầm rầm, Ngu Chi cảm giác được thân thể mình bay lên không trung, Vương Đức Khang giả nhảy mấy cái, nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Lúc nhảy lên, Ngu Chi nhìn thấy một tia sáng lóe lên từ vết nứt dưới mặt đất, bóng đen dâng trào giống như làn sương đen dày đặc.
Không khí xung quanh có cảm giác như bị rút đi…
Cô ta cũng nhìn thấy một số NPC đang chạy băng băng bên cạnh đột nhiên dừng lại, như thể có một lực lượng nào đó đang giam cầm bọn chúng ngay tại chỗ vậy.
Ngu Chi có cảm giác như thở không nổi.
Cảm giác chóng mặt nặng hơn, cô ta cảm thấy như mình chỉ còn cách cái chết một bước nữa.
Vương Đức Khang giả bắt đầu chửi rủa, tốc độ nhanh hơn, chẳng bao lâu sau liền rời khỏi khu vực đó.
Sau khi rời khỏi khu vực đó, Ngu Chi cảm thấy như mình đã nín thở rất lâu, không khí trong lành ùa vào phổi, cả người như được sống lại.
… Nếu tốc độ của anh ta có thể nhanh như vậy, vậy sao vừa rồi phải mang mình theo làm gì… Là muốn tra tấn cô ta đến chết à?!
“Thứ đó đang hấp thu sinh mệnh của người khác.” Vương Đức Khang giả nói: “Tôi có thể cảm nhận được lực lượng của mình không chịu kiểm soát lắm, tôi phải rời khỏi nơi này!”
Dù sao thì anh ta cũng thuộc về trại huấn luyện.
Toàn bộ trại huấn luyện đều bị cậu ta khống chế, lực lượng của anh ta cũng bắt nguồn từ cậu ta.
Nếu tiếp tục đợi ở đây nữa, anh ta sẽ giống như những người khác…
“Thứ đó là… Trình Diệu Dương à?”