Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 504

Edit: Sally

Beta: Wendy, Yan

Trại huấn luyện trước đó vốn còn đang náo nhiệt, giờ phút này đã trở nên hoàn toàn  yên tĩnh.

Có rất nhiều người ngã xuống đường, vẻ mặt bọn họ bình thản, như thể chỉ là đang nằm ngủ trên mặt đất mà thôi.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện những người này đã không còn hơi thở nữa.

Toàn bộ trại huấn luyện rơi vào sự im lặng chết chóc.

Diêu Bá Thanh đang trốn trong một căn phòng rất nhỏ, cửa sổ bốn phía đóng chặt, lối ra duy nhất là cánh cửa nhỏ cao một mét bên trái anh ta.

Cũng không biết cánh cửa này dùng để làm gì, lại chỉ cao chừng đó, giống như một cửa sổ vậy.

Anh ta cũng là vô tình phát hiện ra lúc bị quái vật truy đuổi, nếu không thì bây giờ anh ta vẫn còn ở bên ngoài bị truy đuổi khắp nơi rồi.

Diêu Bá Thanh bực bội mà kiểm tra lại đạo cụ của mình, đồng thời bắt đầu tính toán thời gian.

Anh ta không hề có ý định qua ải nên trước đó anh ta căn bản không thèm tìm manh mối cẩn thận.

Với tình huống hiện tại này, anh ta cũng không có cách nào ra ngoài tìm manh mối để lấy được chìa khóa qua ải.

Vì vậy cách tốt nhất chính là trốn đi, chịu đựng đến lúc thời gian phó bản kết thúc.

Cách thời gian kết thúc phó bản vẫn còn 16 giờ nữa. Khoảng thời gian này chính là lúc nguy hiểm nhất… Anh ta phải sống sót qua khoảng thời gian này.

Chết tiệt…

Nghĩ tới đây, Diêu Bá Thanh liền không nhịn được chửi má nó trong lòng, anh ta nghĩ mãi không ra, vì sao kỹ năng của anh ta lại thất bại.

Phó bản tử vong…

Anh ta chưa bao giờ bước vào phó bản tử vong, chẳng lẽ là không thể sử dụng được trong phó bản tử vong? Nhưng mà cũng không đúng, dựa theo thông tin thì kỹ năng thiên phú trong phó bản tử vong không bị hạn chế mà.

Hoặc là nói cách khác, chỉ có kỹ năng này của anh ta là bị hạn chế?

Phó bản tử vong không cho phép người chơi trực tiếp trốn thoát khỏi phó bản khi mà chưa qua ải à?

“Rầm rầm!”

Diêu Bá Thanh đang mải suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, anh ta chợt ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa kia.

Tiếng đập cửa nặng nề dường như là từ bên ngoài cánh cửa truyền tới, lại giống như… từ một nơi khác.

Diêu Bá Thanh liếc mắt nhìn xung quanh, âm thanh đó không vang lên nữa, anh ta không có cách nào phân biệt được âm thanh vừa rồi là từ đâu vang lên.

Nhưng vào lúc này, anh ta bỗng nhiên phát hiện bên trên cánh cửa có vài vết máu loang lổ.

Vết máu…

Diêu Bá Thanh cầm lấy đạo cụ chiếu sáng rồi tiến đến gần cánh cửa kia.

Vết máu trên cửa đã cứng lại từ lâu và chuyển sang một màu nâu sẫm, anh ta từ từ di chuyển nguồn sáng, chiếu xung quanh cánh cửa.

Dấu tay máu…

Vô số, dấu tay máu chồng lên nhau.

Hình như có ai đó đã từng ở đây dùng sức đập và cào mạnh vào cánh cửa rồi để lại dấu vết.

Có gì đó bất thường ở đây…

Diêu Bá Thanh lập tức đưa tay mở cửa, muốn rời khỏi nơi này.

Nhưng mà tay anh ta vừa chạm vào cánh cửa, cảm giác nóng rát từ lòng bàn tay truyền tới, thậm chí anh ta còn nghe thấy tiếng thịt nướng “xèo xèo”.

Diêu Bá Thanh bị đau rụt tay lại, quả nhiên trong lòng bàn tay xuất hiện vết phỏng, da thịt cũng bị nướng cháy.

Nhiệt độ trong không khí tăng lên nhanh chóng trong mấy giây này, lúc này anh ta đã cảm nhận được hơi nóng xung quanh mình.

Rất nhanh Diêu Bá Thanh liền cảm thấy khó thở, mỗi lần hô hấp đều là không khí nóng bức, toàn thân giống như muốn bốc cháy đến nơi vậy.

Cơ thể Diêu Bạch Tình bắt đầu trở nên nặng nề, đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Ra khỏi đây… Phải ra khỏi đây!!

Cánh cửa kia rất nóng, anh ta không dám chạm vào lần nữa.

Diêu Bá Thanh bắt đầu móc đạo cụ ra, đầu tiên là trang bị cho mình một phen để cách nhiệt với nhiệt độ bỏng rát, sau đó bắt đầu giày vò cánh cửa kia.

“Rầm rầm!”

Diêu Bá Thanh còn chưa kịp mở cửa thì lại nghe thấy tiếng đập cửa.

Lần này rõ ràng hơn nhiều, ngay tại…

Diêu Bá Thanh quay phắt lại nhìn sang bên phải.

Một khuôn mặt đáng sợ áp sát vào ngay lúc anh ta quay đầu lại, cả người anh ta bị bổ nhào.

Diêu Bá Thanh ngã xuống đất, lưng chạm vào mặt đất, dường như anh ta nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc.

Có đạo cụ cách nhiệt, Diêu Bá Thanh ngược lại không cảm thấy nóng, nhưng thứ này đè người anh ta lại như con bạch tuộc vậy, không cho anh ta cơ hội đứng dậy.

Diêu Bá Thanh giãy giụa giật một cánh tay ra, làm một động tác ném lên không trung.

Một người giấy lặng lẽ không tiếng động xuất hiện sau lưng quái vật, nhưng nó dường như không chú ý tới, tập trung tóm lấy cổ Diêu Bá Thanh.

Người giấy tiến lên, siết chặt cổ quái vật từ phía sau.

Người giấy mỏng manh nhỏ bé lại giống như một người đàn ông cường tráng, dễ dàng kéo quái vật ra.

Diêu Bá Thanh lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, người giấy và quái vật đang vật lộn với nhau, Diêu Bá Thanh canh chuẩn thời cơ, một đòn g**t ch*t quái vật.

“Phù…”

Chỉ mới vận động một chút như vậy, thế mà Diêu Bá Thanh cảm giác như đại chiến với người khác một ngày một đêm vậy, đầu óc choáng váng, hai chân như rót chì.

“Mở cánh cửa này ra.” Diêu Bá Thanh ra lệnh cho người giấy.

Người giấy nghe lời tiến lên, nhiệt độ nóng bức không gây tổn hại gì cho người giấy, nhưng nó cũng không mở được cánh cửa.

Người giấy quay đầu nhìn Diêu Bá Thanh, yên lặng chờ chỉ thị tiếp theo của anh ta.

 “Trước tiên…”

Diêu Bá Thanh còn chưa kịp nói xong thì lại có một bóng đen xuất hiện sau lưng anh ta, trực tiếp nhảy lên lưng anh ta.

Diêu Bá Thanh bị đụng mà loạng choạng một cái, va vào bức tường nóng bỏng.

Đạo cụ dường như không chịu nổi nhiệt độ này nữa, anh ta cảm thấy hơi nóng.

Diêu Bá Thanh chộp lấy thứ sau lưng ném xuống đất: “Có thôi đi không hả!”

“Rầm rầm!”

“Rầm rầm!!”

“Rầm rầm, rầm rầm, rầm rầm, rầm rầm…”

Tiếng đập cửa dữ dội dày đặc vang lên từ mọi hướng.

Diêu Bá Thanh ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ nhìn thấy mấy đôi mắt tỏa ra ánh sáng đỏ quỷ dị, giây tiếp theo, những đôi mắt đó đồng thời lao về phía anh ta.

“A… A… A——”

Ngân Tô trèo ra khỏi đống đổ nát, chợt mơ hồ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

Những bóng đen dày đặc như mực đang rỉ ra từ dưới đống đổ nát, Ngân Tô không để ý đến tiếng hét thảm thiết đó mà túm lấy quái vật tóc còn chưa xuất hiện hoàn toàn ra, dùng sức rút một cái, Tôn Tâm Di bị lôi ra ngoài.

Cô xách Tôn Tâm Di lên liền lao đi.

Quái vật tóc: “…”

Quái vật tóc giương nanh múa vuốt đuổi theo đằng sau.

Hoắc Lâm – cuối cùng cũng bò ra ngoài: “…”

Chết tiệt!! Nữ nhân này thế mà dám qua cầu rút ván, bây giờ không cần cậu ta nữa thì trực tiếp bỏ mặc cậu ta luôn!!

Cuối cùng Hoắc Lâm vẫn lựa chọn đi theo sau.

Để một mình cậu ta đối phó với Trình Diệu Dương… Đừng có đùa.

Toàn bộ trại huấn luyện đều là địa bàn của Trình Diệu Dương, đâu đâu cũng có, không có chỗ nào không có anh ta. Dù bọn họ có trốn đến đâu, thật ra cũng không hề an toàn.

Nhưng mà…

Nhân viên an ninh nhìn người xông vào phòng nghỉ của mình, sắc mặt đã kém đến mức không thể kém hơn, nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ: “Cô làm trò gì vậy hả?”

“Ông chưa chết à.”

“Tại sao tôi phải chết?” Nhân viên an ninh nhìn chằm chằm Ngân Tô với ánh mắt bất thiện: “Ai cho cô xông vào hả!”

“Trình Diệu Dương đó.” Ngân Tô trực tiếp quăng nồi: “Ông vẫn chưa biết à? Cậu ta đang ở bên ngoài đại khai sát giới đấy, những người khác đều chết hết rồi… Ơ mà, ông cũng là một thành viên của trại huấn luyện, không biết ông có chết được không ha.”

Nhân viên an ninh: “…”

Trước tiên nhân viên an ninh đi đóng cửa lại.

Chờ đóng cửa phòng lại xong, phòng nghỉ vốn đã không lớn, nhiều thứ chen chúc chui vào như vậy liền càng thêm chật chội hơn.

Nhân viên an ninh đóng chặt cửa lại, quay đầu nhìn Ngân Tô đã không chút khách khí ngồi xuống, âm u cười một tiếng: “Xông vào chỗ này, cô đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

“Hậu quả?” Ngân Tô chớp mắt nhìn về phía nhân viên an ninh: “Hậu quả gì?”

“Tất nhiên là…” Nhân viên an ninh đi về phía Ngân Tô: “Cũng, sẽ, chết.”

Cô gái ngồi trên ghế sửng sốt một lúc, như thể bị lời nói của ông ta hù dọa, nhưng giây tiếp theo cô lại bật cười, sau đó bắt đầu cười lớn.

Một giây sau, nụ cười trên mặt cô gái nhạt dần: “Trình Diệu Dương không có thực thể. Tôi không giết được cậu ta, chẳng lẽ lại không giết được ông chắc?”

Bình Luận (0)
Comment