Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 505

Edit: Sally

Beta: Wendy, Yan

Mặc dù ngoài miệng nhân viên an ninh rất hung dữ nhưng thực tế cũng không có hành động gì. Có thể là Ngân Tô không vi phạm quy tắc của ông ta nên không có cách nào động thủ, hoặc đơn giản là đã bị Ngân Tô dọa cho khiếp sợ luôn rồi.

Trong phòng nghỉ của nhân viên an ninh, đám sương mù đen đâu đâu cũng thấy kia không thể xâm nhập vào đây được.

Nhưng bọn chúng cứ lảng vảng bên ngoài phòng nghỉ, dường như đang cố tìm đường chui vào.

Ngân Tô không lãng phí thời gian, trực tiếp đánh thức Tôn Tâm Di đang bất tỉnh dậy.

Tôn Tâm Di vừa mới khôi phục lại thần trí được một chút, nhưng hiển nhiên vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, ánh mắt cô ta nhìn Hoắc Lâm vẫn thiếu vắng tình yêu trước đó.

Vết thương trên người Tôn Tâm Di về cơ bản đã không còn chảy máu nữa.

Ngân Tô dùng ống thép tạo thêm mấy vết thương nữa trên người Tôn Tâm Di, những lực lượng trước đó rót vào cơ thể cô ta lại tràn ra ngoài.

“Rầm!”

Toàn bộ phòng nghỉ chấn động.

Dường như bên ngoài có một con quái vật khổng lồ, đang đụng mạnh vào căn phòng.

Ngân Tô liếc nhìn nhân viên an ninh bên kia một cái, ông ta đang đứng trong bóng tối, không nhìn rõ được khuôn mặt nhưng cũng không hề tỏ ra hoảng sợ.

Ngân Tô liền thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tôn Tâm Di.

Lực lượng trong cơ thể Tôn Tâm Di tràn ra càng ngày càng nhiều, đó là một loại ánh sáng màu hồng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi những vầng sáng màu hồng này tràn ngập khắp cả căn phòng, Ngân Tô cảm thấy não yêu đương của mình như muốn sinh sôi nảy nở vậy, trong lồng ngực tràn ngập tình yêu không nơi nào có thể cất giữ được.

Ngay cả quái vật Hoắc Lâm này, trong mắt cô dường như cũng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.

Chậc…

Hoắc Lâm dường như cũng bị ảnh hưởng, cả người cậu ta thấy hơi là lạ.

Ống thép Ngân Tô đâm qua một cái.

“Ối.”

Hoắc Lâm bị đâm nhảy dựng lên, một chút tình yêu đáng thương đó bị cơn đau đâm cho tan thành mây khói luôn.

“Hoắc Lâm…”

Giọng nói yếu ớt của Tôn Tâm Di vang lên, dường như cả cơ thể Hoắc Lâm cứng đờ, cái cổ cứng ngắc, răng rắc răng rắc mà xoay người về phía Tôn Tâm Di bên kia.

Vừa đối diện với ánh mắt buồn nôn đó lần nữa, Hoắc Lâm liền có cảm giác như mình lại bị một gậy đánh vào đầu vậy.

Có thôi đi chưa hả!

Tôn Tâm Di vừa muốn đứng dậy, Ngân Tô liền đè cô ta lại, quái vật tóc từ trong bóng tối chui ra, quấn lấy tay chân của Tôn Tâm Di rồi ấn cô ta xuống đất.

“Hoắc Lâm…” Trong mắt Tôn Tâm Di chỉ có Hoắc Lâm: “Tớ biết ngay, cậu sẽ không bỏ rơi tớ mà…”

Trên mặt Hoắc Lâm tràn đầy sự chán ghét: “Tôi… ối!”

Hoắc Lâm – lần nữa bị đâm thủng một lỗ ở thắt lưng, phẫn nộ trừng mắt nhìn kẻ bày trò: “Cô làm trò gì vậy!! Có giỏi thì cô dứt khoát đâm chết tôi luôn đi!!”

“Đừng có nói lung tung.” Ngân Tô lạnh lùng nhìn cậu ta: “Dựa theo lời tôi nói mà làm.”

“Dựa vào cái gì hả!”

Ngân Tô lại đâm ống thép qua một lần nữa.

Hoắc Lâm: “…”

Hoắc Lâm khuất phục.

Nam tử hán đại trượng phu, co được giãn được!

Sau khi được Ngân Tô bày mưu tính kế, Hoắc Lâm không thể không chịu đựng cảm giác buồn nôn và ghê tởm, cố gắng nặn ra một nụ cười, gọi cái tên mà cậu ta đã từng dào dạt tình yêu gọi vô số lần: “Tâm Di…”

“Hoắc Lâm!” Tôn Tâm Di được đáp lại, giống như một bông hoa được mưa và sương tưới tắm cho, lập tức có màu sắc.

Cô ta cố gắng đứng lên, nhưng sau khi nhận ra mình không có cách nào đến gần Hoắc Lâm được, cô ta cố gắng vùng vẫy.

Hoắc Lâm tiến lên hai bước, hít sâu một hơi, nói: “Đừng vùng vẫy nữa, sẽ làm cậu bị thương đó.”

Quả nhiên Tôn Tâm Di bình tĩnh lại, ngước đầu lên, vẻ mặt tràn đầy si mê nhìn Hoắc Lâm.

“…”

Hoắc Lâm liếc nhìn Ngân Tô bên kia, Ngân Tô giơ ống thép trong tay lên.

Hoắc Lâm nắm chặt nắm tay, ngồi xổm xuống: “Tâm Di, cậu còn nhớ Trình Diệu Dương không?”

“Trình Diệu Dương…” Trên mặt Tôn Tâm Di lộ ra mấy phần sợ hãi, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ta sẽ chia rẽ chúng ta, Hoắc Lâm… Anh ta sẽ chia rẽ chúng ta, đều tại anh ta, đều là tại anh ta! Tớ không muốn rời xa cậu đâu, tớ không thể rời xa cậu được…”

Tôn Tâm Di nói câu cuối xong, trên mặt đã lộ ra vẻ điên cuồng.

“Chúng ta phải giết anh ta, Hoắc Lâm, chúng ta phải giết anh ta.”

Hoắc Lâm không ngờ Tôn Tâm Di sẽ chủ động nói ra lời này, đúng là điển hình của kiểu buồn ngủ gặp chiếu manh mà.

Hoắc Lâm đè lại kích động trong lòng, cố gắng khống chế giọng nói: “Cậu nói đúng, nếu chúng ta không giết anh ta, cậu nhất định sẽ bị anh ta bắt lại nữa.”

Bắt lại là tốt nhất!

Hai kẻ điên các người thì phải ở cùng nhau mới đúng!

“Đúng… giết anh ta, giết anh ta… phải giết anh ta.”

Tôn Tâm Di thấp giọng lặp lại câu này.

Hoắc Lâm lên tiếng thăm dò: “Tớ có một biện pháp, có lẽ có thể giết được anh ta. Tâm Di, cậu có nguyện ý thử không?”

Hai mắt Tôn Tâm Di sáng lên: “Biện pháp gì? Vì cậu, cái gì tớ cũng nguyện ý cả!”

Hoắc Lâm từ trong túi móc ra một đồ vật đưa đến trước mặt Tôn Tâm Di: “Viết tên của cậu và Trình Diệu Dương lên trên tấm bảng gỗ này đi.”

Tôn Tâm Di nhìn thấy tấm bảng gỗ, ánh sáng trong mắt mờ đi mấy phần, cô ta há miệng, phải mất vài giây mới lên tiếng được: “Tại… sao?”

“Như vậy là cậu có thể giết được anh ta rồi đó.”

Hoắc Lâm không biết nguyên tắc, nhưng Ngân Tô đã nói như vậy.

Ngân Tô đã thử bẻ gãy tấm bảng gỗ đó nhưng không thành công, ngay cả quái vật tóc cũng đã làm thử, tấm bảng gỗ cực kỳ cứng, bất luận là lực lượng nào cũng không thể phá hủy được.

Nó cần một phương thức đặc biệt mới có thể bị phá hủy.

Vì vậy Ngân Tô đã nghĩ tới cách mà bọn họ lấy được chìa khóa qua ải.

Cô thử viết chữ lên tấm bảng gỗ, nhưng chữ viết lên đó, rất nhanh sẽ biến mất, có nghĩa là sẽ không có tác dụng.

Vậy nên…

Để cho nhân vật chủ chốt Tôn Tâm Di này viết nó.

Tôn Tâm Di đối với Hoắc Lâm nói gì nghe nấy, nhưng lúc này cô ta lại lắc đầu do dự: “Thứ này… Sẽ khiến tớ và anh ta vĩnh viễn ở cùng nhau. Hoắc Lâm, tớ không thể làm vậy được, tớ chỉ muốn ở bên cậu thôi.”

Tôn Tâm Di biết rõ tác dụng của tấm bảng gỗ.

“…” Ai muốn ở cùng một chỗ với cô hả! Hoắc Lâm cố gắng mỉm cười, bắt chước lại giọng điệu trước kia: “Thế nhưng mà chỉ có giết anh ta đi thì cậu và tớ mới có thể ở bên nhau được.”

“…”

Tôn Tâm Di cắn chặt đôi môi tái nhợt, một hồi lâu không lên tiếng.

“Tâm Di, chúng ta không còn thời gian.” Hoắc Lâm thì thầm: “Cậu nghe này… anh ta đang ở bên ngoài, anh ta rất nhanh sẽ xông vào đây thôi, cậu sẽ bị anh ta bắt đi, tớ sẽ bị anh ta g**t ch*t, đây là biện pháp duy nhất của chúng ta.”

“Rầm!”

Âm thanh này dường như đáp lại cùng với lời nói của Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm hơi khó chịu, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Tôn Tâm Di, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: “Tâm Di, chẳng lẽ cậu còn muốn quay lại với anh ta à? Không phải cậu nói muốn ở bên tớ sao? Nếu anh ta không chết, chúng ta cũng sẽ không bao giờ ở bên nhau được.”

“Tớ… Tớ không muốn.” Tôn Tâm Di dường như bị giọng nói nghiêm túc của Hoắc Lâm hù dọa, vội vàng bày tỏ thái độ: “Tớ chỉ thích cậu, Hoắc Lâm, tớ chỉ muốn ở bên cậu thôi.”

“Vậy thì cậu viết đi!” Hoắc Lâm dường như ý thức được mình cần phải cứng rắn, “Trừ phi cậu không còn yêu tớ nữa.”

“…Tớ viết… Tớ viết!”

Ngân Tô ném một cây bút qua, quái vật tóc cũng thả lỏng một tay của Tôn Tâm Di ra.

Tôn Tâm Di cầm lấy bút, nhìn tấm bảng gỗ trước mặt, cúi đầu viết chữ.

Cô ta chậm rãi viết xuống ba chữ Trình Diệu Dương, từng nét một, viết vừa chậm rãi lại nghiêm túc.

Hoắc Lâm cảm thấy mình sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần nhẹ nhõm.

Nhưng chính vào lúc này, sự nhẹ nhõm trên mặt Hoắc Lâm đã dừng lại.

Cây bút trong tay Tôn Tâm Di đâm vào cổ Hoắc Lâm.

“Phốc phốc ——”

Ngòi bút xuyên qua toàn bộ cổ của Hoắc Lâm.

Bình Luận (0)
Comment