Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 506

Edit: Sally

Beta: Wendy 

Tôn Tâm Di bóp lấy cổ Hoắc Lâm, kéo cậu ta về phía mình: “Nếu cậu đã không thích tôi thế thì xuống địa ngục đi!”

Ngân Tô: “…” Wow!

Tôn Tâm Di ra tay với Hoắc Lâm, trước sau cũng không mất quá một giây.

Theo lý thì Hoắc Lâm sẽ không dễ dàng bị giết như vậy, nhưng cậu ta lại bị Tôn Tâm Di bắt được, rõ ràng là một chút khả năng phản kháng cũng không có.

Tôn Tâm Di ôm chặt lấy Hoắc Lâm đang không thể cử động, cơ thể cậu ta giống như bị cô ta hấp thụ, đang chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể cô ta.

Tôn Tâm Di v**t v* cái đầu vẫn còn chưa biến mất của Hoắc Lâm, trong mắt vẫn thâm tình như trước: “Hoắc Lâm, cậu đã đồng ý ở bên tớ, như vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi.”

Đồng tử Hoắc Lâm trợn tròn, nhưng cậu ta đã không thể phát ra tiếng nào nữa, toàn bộ cơ thể bị kéo vào trong cơ thể Tôn Tâm Di.

Sau khi Tôn Tâm Di làm xong việc này, nhìn về phía Ngân Tô: “Cô muốn giết Trình Diệu Dương?”

Ngân Tô không hề bởi sự thay đổi của Tôn Tâm Di mà ngạc nhiên hay khẩn trương, vẫn bình tĩnh như cũ mà ngồi trên ghế, cong môi mỉm cười: “Điều hiển nhiên.”

“Tôi có thể giúp cô.”

“Giúp tôi?” Ngân Tô khẽ cười một tiếng: “Phải là tôi giúp cô thì có, bạn tôi ơi, cô mà có thể giết được Trình Diệu Dương à? Người bị cậu ta vây hãm là cô, không phải tôi.”

“…”

Khuôn mặt thanh tú của Tôn Tâm Di hơi vặn vẹo, “Tôi thực sự rất ghét cô. Là cô đã khiến Hoắc Lâm thức tỉnh, nếu không thì bây giờ cậu ấy vẫn là Hoắc Lâm yêu tôi sâu sắc như trước, là Hoắc Lâm thuộc về tôi.”

Ngân Tô suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Hoắc Lâm so với Trình Diệu Dương, ai đẹp trai hơn?”

“Hả?” Tôn Tâm Di cau mày, một lúc sau hình như cô ta mới hiểu ý nghĩa của câu hỏi này: “Cô sẽ không nghĩ rằng tôi thích Hoắc Lâm vì vẻ ngoài của cậu ấy đó chứ?”

Ngân Tô hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải à?”

“Tôi không có nông cạn như vậy!” Tôn Tâm Di tức giận nói: “Tình yêu của tôi dành cho Hoắc Lâm, là thứ mà cô căn bản không thể hiểu được.”

“Ừ, tôi thực sự không hiểu được.” Ngân Tô gật đầu đồng ý. Cô chuyển chủ đề, quay trở lại vấn đề trước đó: “Cho nên là, cô muốn giết tôi?”

“…”

Ngân Tô trả lời thay cô ta: “Không, cô sẽ không giết tôi, nếu không bây giờ cô cũng sẽ không nói chuyện với tôi.”

“…” Càng căm hận cô hơn!

Tôn Tâm Di phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngân Tô một cái, nhặt cây bút rơi dưới đất lên, viết tên mình lên tấm bảng gỗ rồi viết một câu bên cạnh.

Đợi cô ta viết xong chữ cuối cùng, cô ta cứa vào lòng bàn tay, máu chảy ra nhỏ xuống tấm bảng gỗ.

Tấm bảng gỗ nhanh chóng hấp thụ vết máu, nhìn không ra bất kỳ dấu vết gì.

Tôn Tâm Di ném tấm bảng gỗ cho Ngân Tô.

“Nó sẽ giúp cô.”

Ngân Tô nhận lấy tấm bảng gỗ, lật nó ra mặt trước.

【Trình Diệu Dương丨Tôn Tâm Di】

【Tôi hy vọng anh ta biến mất. 】

Bên ngoài phòng nghỉ của nhân viên an ninh, sương mù dày đặc như mực cuồn cuộn, thỉnh thoảng lại có một làn sương dày đụng về phía phòng nghỉ.

Bọn chúng đang tìm kẽ hở để tiến vào.

Đáng tiếc là phòng nghỉ của nhân viên an ninh giống như một cái thùng sắt chặt kín, không có chỗ nào có thể thâm nhập vào được.

“Kéttttt—— ”

Sương mù đen cuồn cuộn nghe thấy tiếng cửa phòng nghỉ mở ra, toàn bộ sương mù lao về phía cửa.

Nhưng mà một giây sau, làn sương đen dừng lại.

Cô gái đứng bên ngoài cửa phòng nghỉ, trên tay cầm một tấm bảng gỗ viết tên Tôn Tâm Di và Trình Diệu Dương.

“Trình Diệu Dương, cậu không muốn ở bên Tôn Tâm Di à?”

Một đoàn sương đen lao về phía Ngân Tô bên kia, cố giật lấy tấm bảng gỗ trong tay cô.

“Cậu đừng có qua đây, không là tôi bẻ gãy nó liền đó.” Ngân Tô né tránh sự công kích của sương đen, làm động tác bẻ gãy.

Đoàn sương mù đen khẩn cấp phanh lại, dừng lại trước mặt Ngân Tô cách nửa mét.

Nó giằng co bốn phía, giống như một người đang giãy giụa vậy.

“Nó có thể chỉ có một tấm thôi, bẻ gãy rồi thì không còn gì nữa đâu.” Ngân Tô tiếp tục nói: “Cậu có thể thử xem, là động tác của tôi nhanh, hay là động tác của cậu nhanh hơn.”

Sương mù đen cuộn trào lên một hồi, dần dần hình thành một bóng dáng hình người.

Bên trong bóng dáng hình người đó, một chàng trai mặc đồng phục học sinh bước ra.

Chàng trai cũng không béo, ngoại hình có thể gọi là đẹp trai. Nếu như không nhìn vào khuôn mặt u ám của cậu ta thì đây chính là một học sinh cấp ba đẹp trai tỏa nắng đó chứ.

“Đưa cho tôi.” Giọng nói của Trình Diệu Dương có chút không phù hợp với vẻ ngoài của cậu ta lúc này, chững chạc hơn rất nhiều, là giọng nói của một người đàn ông trưởng thành.

Ngân Tô cũng không bảo vệ tấm bảng gỗ quá chặt chẽ, thay vào đó, làm vẻ không quan tâm lắm, tùy tiện giơ lên trong không trung: “Cậu tới mà lấy đi.”

Ngón tay của cô đè vào hàng chữ bên dưới trong tấm bảng gỗ.

Cho nên Trình Diệu Dương chỉ nhìn thấy được tên của cậu ta và Tôn Tâm Di, còn câu kia thì không.

Ngược lại Trình Diệu Dương lúc này không sốt ruột nữa, “Tâm Di đâu? Cô đưa cô ấy đến nơi nào rồi?”

Ngân Tô lắc lắc tấm bảng gỗ trong tay: “Cậu nghĩ là ai đã viết cái này cho tôi hả?”

“Tại sao Tâm Di không ra gặp tôi?”

“Cậu có muốn không?” Ngân Tô lại bắt đầu bẻ tiếp: “Không muốn thì tôi bẻ nó đi nhé.”

Tấm bảng gỗ viết tên lên đã không còn bền chắc nữa, nó trở nên mỏng manh.

Ngân Tô đã uốn tấm bảng gỗ thành một hình vòng cung, tấm bảng gỗ cũng không dày, chỉ cần hơi dùng lực chút, là sẽ gãy ngay.

Cô gái đối diện điềm tĩnh ung dung, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc khi đối mặt với cậu ta.

Điều này khiến Trình Diệu Dương không thể đoán được cô đang nghĩ gì, chứ đừng nói đến việc lấy được thứ mình muốn từ trên người cô. 

Dường như Trình Diệu Dương không dám đánh cược nữa, cậu ta nhấc chân tiến lên hai bước, vươn tay lấy nó.

Cậu ta cảnh giác coi Ngân Tô sẽ làm gì, nhưng mà cậu ta đã lấy được tấm bảng gỗ rồi lùi về sau…

Không xảy ra chuyện gì cả.

Cô đang âm mưu gì vậy?

Trình Diệu Dương cúi đầu nhìn tấm bảng gỗ trong tay, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung trên tấm bảng gỗ, đầu ngón tay đột nhiên đau rát.

Những sợi tóc mảnh màu đen xuyên vào ngón tay của cậu ta, trong nháy mắt liền lan ra thành một mảng bóng đen lớn.

Mà lúc này Trình Diệu Dương cũng nhìn rõ mấy chữ trên tấm bảng gỗ ——

【Tôi hy vọng anh ta biến mất. 】

Lúc Trình Diệu Dương nhìn thấy những chữ đó, sắc mặt thay đổi đột ngột, ngay cả những sợi tóc mảnh kia cậu ta cũng không thèm để ý tới, mà gắt gao nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên tấm biển gỗ.

“Cậu sẽ không nghĩ là Tôn Tâm Di viết lời yêu thương gì cho cậu đó chứ?” Ngân Tô nhịn không khỏi bật cười: “Sao cậu ngây thơ thế nhỉ? Cô ta chắc là hận chết cậu luôn rồi thì có.”

Từng chữ cứa vào tim.

Cơ thể Trình Diệu Dương tán loạn, dần dần hóa thành sương đen, vô số thanh âm từ bốn phía hợp lại: “Là cô, chính là cô đã phá hỏng hết tất cả!”

Ngân Tô vỗ tay.

Trong màn sương đen, vô số tóc mọc lên điên cuồng, chúng xuyên qua màn sương đen, trong nháy mắt mọc thành một gốc cây khổng lồ cao chót vót.

Sương đen giống như ác linh bị đóng đinh vào cái cây khổng lồ vậy.

Một chòm tóc từ dưới đất nhô lên, đâm thủng vào tay Trình Diệu Dương đang cầm tấm bảng gỗ, vẫn chưa kịp hóa thành sương đen.

Tấm bảng gỗ vỡ vụn.

Dường như Trình Diệu Dương bị chọc giận, sương đen quấn vòng quanh lấy tóc.

Ngân Tô di chuyển cổ từ bên này sang bên kia, rút ​​ống thép ra rồi tiến về phía màn sương đen.

Trình Diệu Dương với tấm bảng gỗ vỡ nát hiển nhiên đã không còn khó đối phó như trước nữa, tóc quái từng ngụm từng ngụm cắn nuốt lấy “thân thể” của cậu ta.

Ngân Tô dùng ống thép gây thương tích cho Trình Diệu Dương, cậu ta cũng không có cách nào hồi phục ngay lập tức nên đành phải thu lại đoàn sương đen đang lan rộng ở các khu vực khác của trại huấn luyện để bổ sung lại lực lượng đã mất của mình.

Khi làn sương đen biến mất, các tòa nhà của trại huấn luyện cũng biến mất theo.

Bắt đầu từ vùng ngoại ô ngoài cùng, chúng từ bóng tối hiện ra rồi lại dần dần biến mất trong làn sương mù dày đặc.

Toàn bộ trại huấn luyện đều được xây dựng bằng lực lượng của Trình Diệu Dương.

Bình Luận (0)
Comment