Edit: Sally
Beta: Wendy
Trại huấn luyện nằm ở trung tâm của toàn bộ phó bản, lúc này cực kỳ yên tĩnh.
Ba người Ly Khương, Tạ Bán An và Ô Bất Kinh hoán đổi vị trí, Ly Khương vẫn tiếp tục đứng bên cửa sổ quan sát.
Ô Bất Kinh mất chiếc ô bảo hộ, lúc này chỉ có thể đứng sát bên cạnh Tạ Bán An.
“Sương mù đen bên ngoài hình như đã tan đi một ít rồi.” Ly Khương phát hiện làn sương đen đang chảy về một phương hướng nào đó, sương mù đen tan đi càng ngày càng nhiều, đã có thể nhìn thấy bóng dáng tòa nhà phía xa.
Mà những tòa nhà đó đang dần dần biến mất…
Tạ Bán An: “Có phải là Tô tiểu thư…”
Ly Khương: “Có lẽ là vậy.”
“Chúng ta phải đợi mãi ở chỗ này à?” Thần kinh Ô Bất Kinh căng thẳng, a… a… a…, thật là muốn đi tìm đại lão quá đi!
“Ra ngoài cũng rất nguy hiểm.” Tạ Bán An nói: “Những quái vật kia giống như đều biến mất hết, chỗ này tạm thời an toàn, chúng ta vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.”
Ngược lại Ly Khương muốn đi hỗ trợ nhưng trước đó đã bị Ngân Tô từ chối một lần rồi.
“Nhìn lại đi kìa…”
Ly Khương còn chưa kịp nói xong thì phát hiện sau khi tòa nhà biến mất, lại xuất hiện sương mù trắng, sương mù trắng đang men theo dấu vết của tòa nhà biến mất, lan rộng về hướng này.
Sương mù trắng…
Làn sương mù trắng này rất giống với loại sương mù bên ngoài của mỗi bản đồ, nhưng chúng sẽ không tiến vào bên trong bản đồ phó bản.
Có người chơi từng đi vào màn sương trắng, rút ra được kết luận không có nguy hiểm gì, cho dù tiếp tục đi thẳng về phía trước, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại chỗ cũ.
Nhưng mà…
Đó là tình huống người chơi chủ động tiến vào màn sương trắng.
Ai biết được làn sương trắng này có bất chợt chủ động tấn công không hay là vẫn an toàn.
Tốc độ sương trắng lan rộng không hề chậm, toàn bộ trại huấn luyện cũng không lớn, lúc này bọn họ chỉ còn lại một con đường thôi.
“Rời khỏi nơi này.” Ly Khương nhìn thấy làn sương trắng vẫn đang tràn về hướng này, lập tức nói: “Đi.”
Ô Bất Kinh vô thức nói: “Đi tìm Tô tiểu thư hả?”
Làm sao mà Ly Khương biết được Ngân Tô ở chỗ nào?
Nhưng khi bọn họ xuống tầng dưới, đi vòng sang phía bên kia, liền nhìn thấy quái vật tóc giống như một gốc cây khổng lồ vậy.
“…”
Tốt rồi.
Khỏi phải tìm nữa.
Sương mù trắng đang tiến đến gần bên này, bốn phương tám hướng đều có thể nhìn thấy làn sương mù trắng đó. Ba người bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể đi đến chỗ Ngân Tô bên kia.
“A…!”
“Ô tiên sinh!”
Ô Bất Kinh bị thứ gì đó kéo đi, Tạ Bán An đưa tay nắm lấy nhưng mà chỉ tóm được cổ áo của Ô Bất Kinh.
Cổ áo soạt một tiếng rách nát, sợi dây xích sương mù màu đen giống như xúc tu tóm chặt lấy thắt lưng của Ô Bất Kinh, lôi cậu ta vào trong tòa nhà bên cạnh.
Ly Khương lập tức xoay người, lao lên phía trước vài bước, giữ chặt lấy cánh tay của Ô Bất Kinh.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy cũng bị lực kéo đó lôi vào trong tòa nhà tối tăm.
Tạ Bán An siết chặt sợi dây chuyền trên cổ, không đuổi theo mà cảnh giác với biến hóa xung quanh.
Sương mù trắng càng ngày càng nhanh…
“Bùm!”
Có âm thanh đánh nhau bên trong tòa nhà.
Thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gào thét của Ô Bất Kinh, có vẻ tràn đầy năng lượng, hẳn là chưa bị gì.
Mắt thấy sương mù trắng sắp tràn qua tòa nhà bên phải, tiến vào con phố nơi bọn họ đang đứng, Tạ Bán An hơi sốt ruột.
“A Ly! Làn sương trắng mù đó sắp đến rồi!”
“Ầm!”
Tạ Bán An thiếu chút nữa thì bị làn sóng không khí thổi bay.
Ly Khương kéo Ô Bất Kinh ra khỏi vòng gió bão. Trên quần áo của Ly Khương có vết máu, nhưng nhìn trạng thái của cô ấy trông rất tốt, không có vẻ bị thương.
“Đi!”
Tạ Bán An không chút do dự, lập tức chạy về phía trước đầu tiên.
“Ầm ầm!”
Tòa nhà phía sau hoàn toàn sụp đổ, những xúc tu sương mù đen nhô ra bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, nằm rải rác trong đống đổ nát.
Rẽ một cái ở cuối con phố, liền nhìn thấy quái vật tóc.
Mà Ngân Tô đang chiến đấu với một con quái vật hình người được hình thành bởi sương đen. Còn tóc quái ở bên cạnh chờ thời cơ hành động, thỉnh thoảng xé toạc một làn sương mù dày đặc từ trên người con quái vật xuống.
Sương mù dày đặc bị tóc quái cắn nuốt một lần, hình dáng của anh ta sẽ nhỏ đi một vòng.
“Xoẹt ——”
Con quái vật bị ống thép xẻ làm đôi từ chính giữa, ống thép rơi xuống đất, “leng keng” một tiếng.
Ngân Tô hơi xoay cổ tay, chém xéo lên trên, lại chẻ một nửa của một nửa ra.
Quái vật tóc ngay lập tức nhào lên, ăn sạch sẽ chỗ một nửa kia.
Một người một quái phối hợp vậy mà rất ăn ý.
Một người thì gọt con quái vật thành từng nắm nhỏ, còn tên kia thì nhào tới ăn sạch phần bị chém xuống kia.
Kết quả là kích thước của con quái vật liên tục bị giảm mạnh.
Sương đen từ mọi hướng ùa tới lấp vào, lại giống như nước nhỏ giọt xuống biển, căn bản không có tác dụng gì lớn cả.
Ly Khương vốn định giúp đỡ, nhưng nhìn thấy cục diện này, cô cảm thấy mình không thể giúp được gì, đành phải đứng cùng với Tạ Bán An và Ô Bất Kinh để bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Ô Bất Kinh rất hiểu chuyện mà đập thuật trị liệu lên người Ngân Tô.
Thuật trị liệu của cậu ta có thể khóa mục tiêu, miễn là không cách xa quá ba mươi mét, tập trung vào một người thì có thể tung chiêu chính xác.
Chẳng qua là hiệu quả kém hơn rất nhiều so với ở cự ly gần.
Nhưng…
Chỉ cần cậu ta đập thêm vài lần, vậy thì chẳng phải là có hiệu quả tương tự rồi sao.
…
…
Lúc Ngân Tô thấy lạnh thấu tim, liền biết rằng Ô Bất Kinh, đứa trẻ xui xẻo này lại tới rồi.
Có điều năng lượng thể lực và tinh thần mà cô đã tiêu hao hết đang nhanh chóng hồi phục.
Trước đó cô không tiêu hao nhiều, cảm giác cũng không rõ ràng.
Lúc này cô mới thực sự cảm nhận được sự thần kỳ trong thuật trị liệu của Ô Bất Kinh.
Ngân Tô tăng tốc gọt sạch đám sương đen còn sót lại.
Trình Diệu Dương lúc này đã không thể duy trì được hình dáng người nữa, tránh né vũ khí của Ngân Tô.
Nhưng dù cậu ta có né tránh thế nào đi chăng nữa, Ngân Tô đều có thể đoán trước được quỹ đạo hành động của cậu ta, càng giống như cậu ta tự mình đâm đầu vào vũ khí của cô vậy.
Sau đó trơ mắt nhìn ‘cơ thể’ của mình bị ăn sạch.
“Không… Tại sao chứ!” Chỉ còn lại một đám sương mù Trình Diệu Dương gầm lên: “Sức mạnh… Cho tôi sức mạnh…”
Trình Diệu Dương điên cuồng đâm vào mặt đất.
Vì cậu ta không có cơ thể nên cậu ta có thể xuyên qua mặt đất một cách dễ dàng.
Nhưng lúc này, cậu ta giống như là có cơ thể thực sự vậy, lúc đâm vào mặt đất sẽ bị bắn ngược lại lên không trung.
“Cho tôi… Cho tôi… Cho tôi thêm một chút sức mạnh đi! Tại sao…Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ!! Không… Không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Ngân Tô không biết Trình Diệu Dương đang phát rồ cái gì.
Nhưng cô biết đạo lý rèn sắt khi còn nóng.
“… Vị thần nhân từ của tôi, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, cầu xin người, làm ơn… Cho tôi một cơ hội nữa đi, hãy ban cho tôi sức mạnh.”
Vũ khí của Ngân Tô đang giơ lên ngừng lại, “Thần?”
Trình Diệu Dương điên cuồng đâm vào mặt đất, từ cầu khẩn hèn mọn nhất lúc đầu cho đến gào thét giận dữ phía sau.
Nhưng lúc này cậu ta đang ở trạng thái một đám sương mù đen, Ngân Tô nhìn thấy có vẻ hơi buồn cười.
“Tại sao người không trả lời tôi? Tôi biết rõ người đang ở đây, tại sao người không trả lời tôi! Tại sao chứ!!”
Làm thế nào mà Trình Diệu Dương lại trở nên như vậy được?
Thần trong miệng cậu ta là thứ gì?
Có liên quan đến trò chơi không?
Ngân Tô muốn từ trong miệng Trình Diệu Dương hỏi về chuyện vị “thần” này, tiếc là cậu ta quá kích động, trong miệng ngoại trừ gào thét chửi rủa thì không nói được gì hữu ích cả.
“Tô tiểu thư, sương trắng…” Giọng nói của Ly Khương từ bên ngoài truyền vào.
Sương mù trắng cách chỗ này đã rất gần rồi, những xúc tu do tóc quái vươn ra đang nhanh chóng rút về.
Một số ít rút chậm, bị mắc vào màn sương trắng, liền tan biến không còn tung tích.
Quái vật tóc vẩy vẩy tóc, giống như lửa cháy đến mông mà thu nhỏ lại, rồi lại thu nhỏ hơn nữa…
Ngân Tô thu hồi ánh mắt. có lẽ là không hỏi được gì từ Trình Diệu Dương nên cô cũng không lãng phí thêm thời gian nữa mà giơ tay chém xuống.
【Xin chúc mừng người chơi 0101 đã vượt qua phó bản tử vong Mùa tỏ tình. 】