Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
“Quý khách, món của cô đã đủ.”
Nhân viên đưa món của Ngân Tô gọi lên.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo, cô dùng bữa thong thả nhé.”
“Đợi chút.” Ngân Tô gọi nhân viên chuẩn bị rời đi, chỉ vào một món trong đó: “Tôi không gọi món này.”
“À… Đây là quà tặng của chúng tôi hôm nay.” Nhân viên giải thích: “Không mất tiền đâu.”
Ngân Tô nhìn chằm chằm đĩa salad rau củ xanh mơn mởn kia.
Lúc này khách trong tiệm không nhiều, cộng với cô và hai người chơi bàn bên thì chỉ còn ba bàn có khách nữa.
Có một bàn vẫn chưa lên món, hai bàn còn lại đều có salad rau củ giống cô.
Ngân Tô ra hiệu cho nhân viên rời đi, cô kéo cái đĩa qua, kiểm tra đồ ăn bên trong.
Lúc trước Nghiêm Nguyên Thanh đã gửi tin nhắn rằng xác suất tiếp xúc bị lây nhiễm không lớn, vì những người bị người bị lây nhiễm cào, cắn bị thương trước mắt đều không có dấu hiệu bị lây nhiễm.
Thế nên cách lây nhiễm có khả năng nhất là “cho vào miệng”.
Bèo ong có thể là một mảnh rất nhỏ, có thể trộn lẫn trong bất cứ thứ gì, cho vào miệng có khả năng quá lớn.
Đĩa rau này khiến Ngân Tô có trực giác không tốt lắm, cô dùng thuật giám định để quét một cái.
【Nguồn lây nhiễm · Salad rau củ】
Ngân Tô tâm lặng như nước, cô biết ngay phiền phức sẽ tới tìm cô mà.
Quái vật tóc thò mấy lọn ra, tìm tòi trong salad một hồi, chẳng mấy chốc đã khều ra một cái lá.
Cái lá uốn cong, mở ra thì phát hiện có bèo ong ẩn náu bên trong.
Ngân Tô lấy điện thoại ra gửi định vị cho Nghiêm Nguyên Thanh, sau đó quay đầu nhìn hai người chơi bàn bên: “Hai người đã ăn cái này chưa?”
“… Cái gì?”
Đột nhiên bị hỏi, hai người đều rất cảnh giác.
Ngân Tô chỉ vào đĩa salad rau củ trên bàn: “Hai người đã ăn chưa?”
“Nó có vấn đề gì?” Người chơi nam cảnh giác và khó hiểu, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngân Tô.
“Bèo ong.”
“!”
Cô là người chơi!
Hai người nhìn nhau một cái, người chơi nữ mở miệng nói: “Chưa… Chúng tôi đều không thích ăn rau củ sống, chưa động vào.”
“Rất tốt, khống chế những người còn lại trong tiệm, đợi Cục điều tra đến.” Ngân Tô đứng dậy đi về hướng phòng bếp.
Cửa tiệm này không lớn, trong tiệm chỉ có một nhân viên.
Nhân viên đang chuẩn bị lên món, thấy Ngân Tô đi vào: “Quý khách, cô có chuyện gì không?”
Ngân Tô giơ tay đánh ngất anh ta, vén rèm đi vào phòng bếp.
Hai người chơi ở bên ngoài: “…”
Bọn họ lập tức hành động, một người đi đóng cửa, một người đi về phía ba bàn có khách kia.
…
…
Phòng bếp không lớn, chỉ có một đầu bếp và một bác gái thái rau đang bận rộn.
Ngân Tô đột nhiên xông vào, bác gái thái rau lập tức vung dao làm ầm lên: “Cô làm gì đấy cô làm gì đấy? Vào đây làm cái gì? Đi ra đi ra! Đây là nơi cô có thể đi vào chắc? Tiểu Chu! Tiểu Chu cậu đang làm gì đấy!!”
Ngân Tô nắm lấy cổ tay bác gái thái rau.
“Á!”
Bác gái thái rau đau đớn kêu lên một tiếng, đầu bếp tắt bếp, cầm theo cái muôi chạy tới: “Cô đang làm cái gì vậy?!”
Hai người này đều là người bình thường, Ngân Tô nhẹ nhàng khống chế bọn họ, bác gái thái rau bị cô đánh ngất, chỉ để lại một mình đầu bếp.
Đầu bếp run như cầy sấy: “Cô… Cô muốn làm cái gì?”
Ngân Tô kéo đĩa salad rau củ trên bàn qua: “Món này do ông chuẩn bị?”
Đầu bếp nhìn con dao Ngân Tô đoạt từ tay bác gái thái rau, vội vàng trả lời: “Không phải… Là chủ tiệm chuẩn bị.”
“Tại sao?”
“Chủ tiệm nói là tâm trạng tốt… nhưng chủ tiệm của chúng tôi rất keo kiệt bủn xỉn, bình thường một gói giấy cũng đòi tính toán, hôm nay cũng không biết là phát bệnh gì. Nhưng chủ tiệm bảo tặng, chúng tôi cũng không thể ngăn cản… Món này có vấn đề gì sao?”
Cô cũng không thể chỉ về một đĩa món ăn được tặng mà tới gây phiền phức chứ?
Cũng đâu có lấy tiền!!
“Cô gái à, đồ ăn có vấn đề thì cô có thể nói, không cần như này… như này…”
Đầu bếp ra hiệu con dao trong tay Ngân Tô.
“Làm người khác bị thương là phải chịu trách nhiệm hình sự đấy, trông cô vẫn còn trẻ, không cần thiết phải vậy, thật sự không cần thiết phải vậy. Có khó khăn gì thì cô có thể nói, tôi có thể giúp cô…”
Ngân Tô phớt lờ đầu bếp, tiếp tục hỏi: “Chủ tiệm của mấy người ở đâu?”
Đối phương nước đổ đầu vịt, đầu bếp chỉ đành trả lời: “Ông ấy ra ngoài rồi.”
“Đi đâu rồi?”
“Tôi… Tôi không biết, tôi chỉ là người làm thuê, chủ tiệm đi đâu cũng không cần phải báo cáo với tôi đúng không?”
Ngân Tô bảo đầu bếp gọi điện thoại cho chủ tiệm, kết quả đầu dây bên kia trực tiếp tắt máy.
Cuối cùng Ngân Tô biết được nơi ở của chủ tiệm từ chỗ đầu bếp, cô định qua đó xem thử.
Cô xách đầu bếp ra ngoài, ném ông ta cho hai người chơi đã khống chế được bên ngoài.
Đầu bếp: “!”
Vẫn còn đồng bọn!
Ông ta biết ngay vừa nãy phòng bếp có tiếng động lớn như thế, sao mà không ai đi vào xem!
Đầu bếp ôm đầu ngồi xổm xuống đất, e rằng ba người này là kẻ thù của chủ tiệm…
“Người này, người này còn có hai người này đã bị lây nhiễm, trói bọn họ chặt chút, người của Cục điều tra đến thì giao cho bọn họ là được.” Ngân Tô dặn bọn họ.
“Cô… Cô đi đâu thế?”
“Đi tìm chủ tiệm của bọn họ.”
“Cô là người của Cục điều tra phải không?”
Vấn đề này không nhận được câu trả lời, vì đối phương đã ra ngoài rồi.
…
…
Ngân Tô ra khỏi tiệm cơm, phát hiện người trên đường đã ít đi rất nhiều, không ít người đều hành động vội vã.
Từ trong đối thoại của người qua đường, Ngân Tô biết được trên mạng đã có một vài thông tin, biết được tình hình của thành phố An Lạc trước mắt không lạc quan, bọn họ cũng nhận được thông báo, yêu cầu nhanh chóng về nhà, không được ra ngoài.
Ngân Tô ấn vào APP xem hot search một lát.
Dòng hot search đầu tiên là nội dung có liên quan.
[Làm cái gì thế, tôi nay tôi phải rời khỏi thành phố An Lạc, kết quả tất cả chuyến bay đều hủy!!]
[Nghe nói là có nguy hiểm gì đó.]
[Nguy hiểm gì? Không phải là người chơi nào đó lại phát điên muốn hủy diệt thế giới chứ?]
[Những người này đúng là đầu óc có bệnh, có chút năng lực là bắt đầu làm xằng làm bậy.]
[Vẫn nên phối hợp một chút đi, những người bình thường như chúng ta, bây giờ còn có thể sống yên ổn cũng nhờ sự nỗ lực của bọn họ…]
[Trò chơi cấm kỵ đúng là hại người, lúc nào mới có thể cút khỏi trái đất!!]
[Tôi sắp điên thật rồi, tôi phải đi họp… Người bình thường không có nhân quyền phải không! Dựa vào đâu không cho tôi rời đi!]
[Không phải chứ, nếu thật sự có nguy hiểm, tại sao không để mọi người sơ tán mà để mọi người ở lại đây? Chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?]
Thảo luận trên APP không nhắc đến quái vật và khu ô nhiễm, mọi người cho rằng là người chơi nào đó lại phát điên tạo ra tình hình hiện nay.
Trò chơi cấm kỵ không cho phép người bình thường biết về nội tình trò chơi.
Nhưng những phiền phức do người chơi tạo ra trong thế giới hiện thực, những vụ án gây nên sự cố nghiêm trọng, trò chơi cấm kỵ sẽ không quan tâm, thế nên người bình thường cũng đều nghe nói tới.
Thứ nhất là Cục điều tra không thể phong tỏa tin tức hoàn toàn.
Thứ hai là Cục điều tra lo sẽ xuất hiện sự việc nghiêm trọng, vì người bình thường không biết về tính nguy hiểm, không thể sơ tán theo chỉ thị kịp thời, cố ý để tin tức xuất hiện trên mạng.
Lần này bọn họ cũng cho là người chơi nào đó lại bắt đầu phát điên, muốn gây chuyện.
Ngân Tô cất điện thoại đi, để duy trì hòa bình, Cục điều tra cũng đã đủ nỗ lực rồi.
Nghiêm Nguyên Thanh cũng chỉ bắt được mấy người bị lây nhiễm, vả lại đều là đời thứ ba trở đi, không bắt được người bị lây nhiễm đời thứ nhất, thứ hai nào cả.
Nghiêm Nguyên Thanh lo là có người đã rời khỏi thành phố An Lạc, bảo Cục điều tra phải gia tăng đi tuần và kiểm tra mọi nơi.