Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 527

Edit: Fang 

Beta: Wendy, Yan

Đại lộ Hồng Diệp.

Chủ tiệm sống trong một khu chung cư cũ kỹ, không có dịch vụ cũng không có bảo vệ, Ngân Tô dễ dàng đi lên tầng.

Cô vừa đến nơi đã nhìn thấy trong nhà vẫn sáng đèn, đầu bếp nói chủ tiệm đã li hôn, đứa con được chia cho người vợ, ông ta sống một mình. 

Ngân Tô đang chuẩn bị bảo quái vật tóc đi mở cửa, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng.

Ngân Tô lách mình vào chỗ tối ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, người đàn ông mở cửa không phát hiện dị thường, ông ta tắt đèn, đóng cửa rời đi.

Lúc này mọi người đều tranh thủ ở trong nhà, tuy ngoài miệng chửi đổng nhưng cơ thể rất thành thật. 

【Người bị lây nhiễm · Tề Vĩ · Đời thứ hai】

Chủ tiệm đã bị lây nhiễm, còn là người bị lây nhiễm đời thứ hai.

Lúc này ông ta ra ngoài… để làm cái gì?

Ngân Tô không vội động thủ với ông ta mà đi theo đằng sau ông ta, muốn xem thử ông ta đi làm gì.

Chủ tiệm vùi đầu đi về phía trước, không để ý có người đi theo đằng sau mình.

Ông ta đi không bao xa, dừng lại ở một khu chung cư trông có vẻ đã nhiều năm không tu sửa, không ai cư trú, nhìn trái nhìn phải rồi lên tầng bằng cầu thang. 

Ngân Tô không đi lên, quái vật tóc không muốn đi, Ngân Tô chỉ đành để Đại Lăng đi lên, còn cố ý dặn dò không được biến người ta thành bé gấu.

Tuy Đại Lăng hơi mất hứng nhưng vẫn nhảy nhót đi lên.

Đại Lăng truyền tin tức về rất nhanh, có tận mấy người trong một gian phòng ở trên tầng.

Bọn họ tụ lại thương lượng làm thế nào để lây nhiễm cho nhiều người hơn.

Chắc chắn trên tầng không có nguy hiểm, Ngân Tô mới lặng lẽ lên tầng, tìm gian phòng Đại Lăng nói.

Trong gian phòng lụp xụp chỉ có một ngọn nến tỏa sáng, người bên trong ngồi tụ lại với nhau, cảnh tượng u ám.

Những người trong gian phòng này cơ bản đều là người bị lây nhiễm đời thứ hai, còn có một người bị lây nhiễm đời thứ nhất.

“Tốc độ của mấy người vẫn không đủ nhanh, buộc phải khiến nhiều người gia nhập chúng ta hơn.”

“Mẹ muốn khống chế cả thành phố An Lạc nhưng tốc độ lây nhiễm của chúng ta quá chậm, nếu có thể nhanh hơn thì tốt rồi.”

“Mẹ sẽ tức giận, mấy người buộc phải nghĩ cách!”

“Bất kể nguồn lây nhiễm rời khỏi chúng ta quá lâu hay là quá xa thì đều sẽ mất đi sự sống, chúng tôi cũng hết cách, nếu không thì đã có thể nghĩ cách lây nhiễm cho nhân viên ở xưởng nước máy, như thế thì nhanh hơn nhiều.”

Bọn họ không để ý có người đang nghe lén bên ngoài. 

Ngân Tô nghe đối thoại của bọn họ, đại khái đã rõ cách lây nhiễm của những người này cũng không dễ dàng đến vậy.

Ngay như bọn họ tự nói, nếu không có giới hạn quá lớn thì hoàn toàn có thể lây nhiễm cho nhân viên ở xưởng nước máy, từ đó dẫn tới cả thành phố bị lây nhiễm. 

Mục tiêu của bèo ong thật lớn, thế mà lại muốn khống chế cả thành phố An Lạc. 

Chậc!

Có lí tưởng là chuyện tốt, nhưng quái vật có lí tưởng thì không phải chuyện gì tốt nữa rồi. 

Ngân Tô lặng lẽ xuống tầng, đợi những người đó đi xuống, xuống tên nào bắt tên nấy.

Bọn họ giống như những con chuột xuất hiện vào ban đêm, bị chú mèo trốn trong góc tối bắt từng con từng con một, không hề phát ra chút tiếng động nào.

Khi Ngân Tô nhìn thấy người bị lây nhiễm đời thứ nhất xuất hiện, cô ngăn quái vật tóc lại, định đi theo hắn ta.

Người bị lây nhiễm đời thứ nhất đi xuống cuối cùng, hắn ta nhìn trái nhìn phải, không phát hiện đồng bọn biến mất, tưởng là bọn họ đã rời đi, không hề nghĩ nhiều.

Ngân Tô thấy người bị lây nhiễm đời thứ nhất đi mất, đang định đi theo thì đột nhiên nhớ ra… Đại Lăng đâu?

Sao cứ thả ra là không biết đường về thế này!

“Đi gọi nhóc ấy về.”

“…”

Lúc này quái vật tóc lại vô cùng tích cực, nhanh chóng tản ra, bắt Đại Lăng đang cong mông ngồi trong khe cửa ở nơi không xa về.

Trong tay Đại Lăng cầm một bé gấu bẩn thỉu, bắt gặp ánh mắt Ngân Tô, cô bé lập tức biến nhỏ, biến thành dáng vẻ một bé gấu, túm lấy quần Ngân Tô rồi hì hà hì hục leo lên trên.

Ngân Tô thở dài, không quan tâm cô bé, trực tiếp rời đi.

Ngân Tô đi theo người bị lây nhiễm đời thứ nhất cả đoạn đường, hắn ta không giống như là sẽ về nhà, vẫn đang di chuyển.

Phạm vi di chuyển càng ngày càng hoang vu hẻo lánh, Ngân Tô kiên nhẫn đi theo đằng sau. 

Không biết đã đi bao xa, xung quanh gần như không còn bao nhiều ngôi nhà nữa.

Người bị lây nhiễm đời thứ nhất bước vào một con đường nhỏ nhưng thẳng tắp, không có cây cối để ngăn che, Ngân Tô không tiện đi theo quá gần.

Đi theo không xa không gần, chẳng biết ở ngã rẽ nào tự nhiên có thêm một người bị lây nhiễm.

Cũng là đời thứ nhất. 

Bọn họ tụ họp cũng không nói chuyện, yên lặng đi về một hướng nào đó.

Lại đi thêm khoảng chừng năm phút.

Tốc độ của hai người bị lây nhiễm đó chậm dần, Ngân Tô mơ hồ cảm thấy không khí xung quanh trở nên ẩm ướt không ít.

Có mùi tanh của nước trong cơn gió thổi tới.

Gần đây có nguồn nước.

Rất nhanh, cô nghe thấy tiếng nước.

Hai người bị lây nhiễm cũng dừng lại, Ngân Tô ở chỗ thấp, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của bọn họ, không thấy bên đó có cái gì.

“Vụt!”

Quái vật tóc đột nhiên quất sang cạnh sườn.

Một bóng người màu đen rớt từ trong vách đá ra, lăn một vòng tại chỗ rồi hòa vào trong bóng tối.

Quái vật tóc lại quất vào trong bóng tối, bóng đen đó bị ép hiện thân, cậu ta hạ thấp giọng nói: “Đừng động thủ đừng động thủ! Tôi không phải người bị lây nhiễm!”

Cậu ta không dám nói quá lớn, sợ kinh động đến người bên đó.

May mà vì xung quanh không có vật che chắn, bọn họ cách khá xa.

“Người chơi?”

“Đúng.” Bóng đen nói: “Chắc hẳn mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, không nên xung đột nội bộ.”

Ngân Tô vẫy tay bảo quái vật tóc quay về.

Ngân Tô rất chắc chắn, cả đoạn đường không hề phát hiện có ai bám theo, chắc hẳn cậu ta đi theo người bị lây nhiễm kia.

Có lẽ năng lực của cậu ta có liên quan đến cái bóng hoặc là ẩn mình nên không bị cô phát hiện. 

Là quái vật tóc cảm nhận thấy “thức ăn”, còn là thức ăn đang trốn trốn tránh tránh nên mới phát động tấn công. 

Bóng đen cẩn thận nhích hai bước về phía Ngân Tô, thân thiện hỏi: “Cô đi theo cái tên cao cao kia à?”

“Cậu thì không?”

“Không phải, tôi đi theo cái tên béo kia.” Bóng đen chủ động nói: “Trị số ô nhiễm trên người hắn ta rất cao, chắc hẳn là người bị lây nhiễm đời thứ nhất.”

“Cậu là người của Cục điều tra?”

“Không tính là vậy.”

Ngân Tô hiểu rồi. 

Nhân viên đăng ký ngoài biên chế.

Bóng đen: “Cô phát hiện người bị lây nhiễm kia thế nào vậy?”

“Tình cờ.”

Hai người trao đổi hai câu đơn giản, ngay lúc này, bóng đen đột nhiên nói: “Có người đang tới…”

Bóng đen lập tức ẩn vào trong bóng tối, Ngân Tô cũng bảo quái vật tóc che mình lại.

Hai người đi qua trước mặt bọn họ, tiến về phía hai người bị lây nhiễm đang đứng kia.

Mấy phút sau đó, lần lượt có người đi tới.

Đa số là người bị lây nhiễm đời thứ nhất, nhưng cũng có một vài người bị lây nhiễm đời thứ sáu, thứ bảy.

***
***

Trong đầm nước không lớn lắm, bèo ong tắm ánh trăng phân bố khắp đầm nước, hai bên đầm nước đầy người đứng.

Nhìn từ xa giống như những cái bóng ma dài ngoằng vậy.

Bọn họ yên lặng đứng, hai tay làm động tác cầu nguyện. 

Ở giữa đầm nước có một bèo ong lớn nhất, nó xòe cành lá của mình ra, mặt nước hơi lăn tăn. 

Trong nhóm người đang cầu nguyện, có một người đứng ra, hai tay hắn ta hướng lên trên: “Đi đi các con, mẹ của chúng ta cần các con, các con sẽ trở về trong lòng mẹ, mong chờ các con tỉnh lại lần nữa, đoàn tụ với chúng ta, chúng ta sẽ khắc ghi sự cống hiến của các con.”

Bình Luận (0)
Comment