Edit: Sơ
Beta: Wendy
Thôn Dương.
Tới trước cửa thôn, bọn họ trông thấy đền thờ của thôn, bên trên viết hai chữ “Thôn Dương”.
Cửa thôn nuôi thả không ít dê.
Ngay cả trên đền thờ của thôn cũng có một chiếc đầu dê.
Trông chiếc đầu dê đó vô cùng sống động, giống như là mới chặt từ trên thân một con dê xuống, đôi đồng tử nằm ngang đang nhìn chằm chằm vào nhóm người xuất hiện trước cửa thôn bọn họ.
“Con mắt kia trông kỳ lạ quá, tốt nhất là đừng nhìn vào nó.” Mâu Bạch Ngự nhắc nhở mọi người.
Ngân Tô thì chẳng để ý, nhìn chằm chằm vào cặp mặt kia. Cặp mắt đó giống như đang sống vậy, nhìn thẳng vào nó sẽ có cảm giác rất khó chịu.
Bọn họ dừng trước cửa thôn chừng một phút thì một thôn dân ăn mặc giản dị, kiểu dáng có chút cũ kỹ cầm một cây roi xuất hiện. Nhìn thấy bọn họ thì hùng hổ mắng: “Tối qua chúng bay chạy đi đâu hả? Còn biết đường về nữa à?! Còn không mau về nhà đi!!”
Ánh mắt Ngân Tô dời khỏi cái đầu dê kia, chuyển lên người thôn dân. Thôn dân cũng không đứng lại lâu mà vung roi vào đàn dê nuôi thả mỗi con một nơi, đuổi chúng nó vào trong đồng cỏ.
Ở nơi đối diện với cửa thôn cách đó không xa là một vùng nước mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, hai bên là vách đá dựng đứng.
“Thôn Dương” này gần như là ba mặt bị bao quanh bởi núi, mặt còn lại cũng bị nước vây lại.
Đứng từ cửa thôn có thể lờ mờ nhìn thấy những căn nhà cũ, có nhà còn phơi cả các loại cây trồng, lương thực trước cửa, không thì cũng là phơi quần áo.
Thỉnh thoảng còn có vài nhà bốc lên những cột khói, mùi thức ăn bay từ trong không khí tới.
Ngân Tô nhìn chằm chằm bóng lưng của thôn dân kia, nói với người bên cạnh: “Đi giết ông ta.”
“???”
Tất cả mọi người đều nhìn Ngân Tô bằng gương mặt với biểu cảm kỳ lạ.
Mâu Bạch Ngự: “Thôn dân kia sao?”
Ngân Tô: “Không thì là lũ dê kia hả?”
Mâu Bạch Ngự: “Tại sao?”
Ngân Tô: “Nếu anh nhất định muốn biết lý do thì đó chính là vì ông ta nói năng hung dữ, làm tôi không vui.”
“…”
Tuy lý do Ngân Tô đưa ra rất ba chấm nhưng Mâu Bạch Ngữ vẫn liếc mắt ra hiệu cho đồng đội.
Trước khi tiến vào phó bản, Nghiêm Nguyên Thanh đã nói lần này cô là tổng chỉ huy, vậy nên bọn họ phải nghe theo lệnh của cô.
Thôn dân kia không có năng lực gì, chẳng mấy chốc đã bị giải quyết.
“Giấu ông ta đi, đợi tới tối tìm cơ hội treo ông ta lên kia.” Ngân Tô chỉ vào đền thờ phía trên bọn họ: “Giờ thì vào thôn.”
Mâu Bạch Ngự: “…”
Không hiểu sao mà cái câu “Vào thôn” nhẹ tễnh khi nói ra lại cứ có cảm giác như thổ phỉ xuống núi càn quét thôn làng.
Càng đi vào trong thôn lại càng dễ bắt gặp những thứ liên quan tới dê trải quanh thôn.
Từ đầu dê, xương dê tới da dê.
Nhà nào trong thôn Dương cũng có dê, có thể thấy dê ở khắp mọi nơi.
Có con thì bị nhốt trong chuồng, có con thì nuôi thả cho đi lung tung, hai bên ven đường cứ chốc chốc lại thấy vài con.
***
***
Nhóm người kia không phải người mới, không cần Ngân Tô dạy họ cách xác định thân phận của mình.
Bọn họ nhanh chóng làm rõ thân phận của mình trong thôn, thậm chí ngay cả của Ngân Tô cũng nghe ngóng được.
Bọn họ mỗi người là con của một nhà khác nhau, theo như những gì thôn dân nói thì bọn họ là một đám thanh niên hư hỏng xấu tính, mèo chê chó ghét, chỉ biết chơi bời lêu lổng.
Tuy vẻ ngoài của họ không thay đổi nhưng theo lời của thôn dân thì bọn họ mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi.
Còn nghe ngóng thêm được bọn họ chính là người dân trong thôn, không phải người từ bên ngoài tới.
Trừ cái đó ra thì bọn họ cũng đã tìm hiểu qua về tình hình cơ bản trong thôn.
Phần lớn người trong thôn Dương đều mang họ Dương, có một phần nhỏ mang họ Cao. Khi thôn dân họ Dương nhắc tới họ Cao, nghe lời lẽ có chút ghét bỏ, gai mắt.
Có vẻ như hai họ có mâu thuẫn từ trước đó.
Người dân nơi này sống dựa vào việc nuôi dê, nhà nào cũng có dê.
Thôn ba mặt giáp núi, một mặt thì bị nước vây quanh, chỉ có thể ra vào bằng đường thủy, phải đi thuyền.
Lúc này bọn họ đang tập trung tại một ngôi nhà.
Nhà này chỉ có một bà mẹ già, là một quả phụ, ngoại trừ con trai ra thì không còn người thân nào khác.
Mà đứa con trai này lại chính là một người trong nhóm người này, bình thường nhóm người này cũng thích tụ tập ở đây chơi.
Ngân Tô liếc nhìn quả phụ đang bận rộn trong bếp: “Chắc mấy người biết quy tắc cơ bản của trò chơi nhỉ?”
Tô Nguyệt Thiền: “Giống kiểu rời khỏi phó bản sẽ bị nổ đầu?”
“Ừm.”
“Có biết một chút, không được vi phạm quy tắc phải chết.”
Khi vừa mới tiến vào phó bản, rất nhiều người chơi việc đầu tiên làm chính là bỏ trốn.
Thế nhưng chỉ cần chạy trốn thì chắc chắn sẽ nổ đầu.
Cái này là quy tắc phải chết, trò chơi sẽ trực tiếp giáng xuống nên không thể tránh khỏi cái chết.
Chứ không phải là vì nội dung cốt truyện, NPC kích hoạt quy tắc tử vong.
“Nếu mấy người đã biết rồi thì tôi cũng không nói thêm gì nữa.” Ngân Tô nói: “Bây giờ tôi sẽ nói một chút hiểu biết của tôi về phó bản này, chưa chắc đã hữu dụng, mấy người có thể tự đưa ra phán đoán xem có nên tham khảo không.”
Ngân Tô cũng không quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, bắt đầu chia sẻ.
“Bình thường thì NPC trong phó bản đều có thể giết, trừ phi là NPC vô cùng quan trọng. NPC làm nền với NPC quan trọng khá dễ phân biệt, cái này chắc không cần tôi phải giải thích nhiều.
Giết NPC sẽ dẫn tới quy tắc tử vong, quy tắc tử vong này đều là do “Quái vật” chấp hành, chỉ cần là do “Quái vật” chấp hành quy tắc tử vong thì sẽ có tỷ lệ trốn thoát nhất định. Cái này liên quan tới vấn đề thực lực, mấy người cần phải phán đoán thực lực của bản thân, xác định xem mình có nên mạo hiểm hay không.”
Có người giơ tay: “Chúng tôi vẫn chưa biết rõ được tình hình, nhỡ đâu thôn dân vừa rồi là nhân vật mấu chốt thì sao?”
Bình thường bọn họ đều phải làm rõ tình hình trước rồi mới ra tay.
Còn cô thì chưa biết tình hình ra sao đã động thủ rồi…
Đó đâu phải là mạo hiểm, đó là phát rồ thì có!
Ngân Tô ý bảo anh ta ngồi xuống: “Cái này liên quan tới điểm thứ hai, manh mối di động và manh mối cố định. Manh mối di động là chỉ manh mối trên người NPC, còn manh mối cố định là chỉ vật chết, ví dụ như nhật ký, chữ ở những nơi khác nhau, một chiếc nhẫn hay là một viên đá quý…
Chúng tồn tại trong những ngõ ngách mà mấy người không nghĩ tới, nhân vật mấu chốt chết cũng không sao hết, chắc chắn sẽ có manh mối cố định tương ứng, chỉ là muốn tìm được nó sẽ khó khăn và phiền phức hơn.”
“Muốn tìm được thì có phải dùng kỹ xảo gì không?”
Ngân Tô không trả lời vấn đề này: “Thứ ba, tác dụng của NPC nền. Trong phó bản bình thường, NPC nền sẽ cung cấp một vài manh mối, giúp người chơi bổ sung thêm thông tin về bối cảnh phó bản.
Nhưng trong phó bản tử vong, NPC nền hỏi gì cũng không biết, nhưng cũng đừng có thấy hỏi một lần không được rồi thôi. Chỉ cần kiên nhẫn thì kiểu gì cũng moi được một vài thông tin. Giống như tăng độ hảo cảm với NPC trong mấy trò chơi thông thường ấy, chỉ khi độ hảo cảm tăng tới mức độ nhất định thì bọn họ mới sẵn lòng nhả ra chút đầu mối.”
“Nếu gặp phải loại NPC không để ý tới người khác thì phải làm sao?”
“Bình thường thì cứ đánh một trận là thành thật lại ngay.”
“…Còn không bình thường thì sao?”
Ngân Tô: “Cũng không nhất định phải bám riết mãi, NPC nền nhiều như vậy, đổi con khác là được.”
“…”
“Không cần sợ đắc tội NPC, chẳng cần biết mấy người có đắc tội chúng không thì bọn chúng cũng đều muốn mấy người chết cả thôi. NPC muốn ra tay cần phải có điều kiện đặc biệt nhưng mấy người thì không cần.”
Chỉ cần quy tắc bắt đầu không xuất hiện kiểu quy tắc “Cấm đánh nhau” thì chút chuyện ẩu đả NPC cỏn con này cũng chẳng có nguy hiểm gì quá lớn.
Đương nhiên nếu đã ra tay mà thua thì cũng là xin vĩnh biệt cụ.
Dưới tình huống người chơi không phạm quy, NPC không thể chủ động ra tay. Nhưng khi người chơi đã ra tay thì NPC cũng có thể đánh trả vào một thời điểm nào đó.