Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 536

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

“Nếu điều kiện cho phép, có thể chọc giận NPC một cách hợp lý, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ. Cái điều kiện này cần bản thân mấy người tự phán đoán, chứ không phải bảo mấy người tùy tiện đi chọc giận NPC.

NPC nào cũng có tính bắt nạt kẻ yếu nhưng cũng đừng tin chúng, mấy người cần phải chú ý tới điểm này. Cho dù có tạm thời hợp tác với NPC thì có thể vào thời khắc mấu chốt chúng cũng sẽ đâm cho mấy người một dao.

Nếu mấy người coi NPC thành ‘Ác nhân’, ‘Quái vật’, ‘Nguồn cơn kh*ng b*’ thì sẽ lâm vào thế bị động.

Khi mấy người hung ác hơn NPC thì chúng cũng sẽ sợ mấy người.

Không phải sợ NPC, khiến NPC sợ mấy người, đây là điều thứ tư tôi muốn chia sẻ cho mấy người.

Mấy người có thể thử nghiệm trong phó bản đơn giản trước, chắc hẳn đám NPC đó rất dễ bắt nạt.”

Ngân Tô tin rằng Cục điều tra chắc chắn có đạo cụ có thể tiến vào phó bản đơn giản, bọn họ hoàn toàn có thể tiến vào những phó bản đó trau dồi kinh nghiệm.

“Thứ năm, tư duy quái vật. Quan sát hành vi, cách thức nói chuyện của quái vật, học hỏi bọn chúng rồi dung nhập với bọn chúng.

Nếu gặp phải vấn đề cần đưa ra lựa chọn mà lại không xác định được phải trả lời thế nào thì có thể dùng những câu hỏi mơ hồ, không liên quan để thăm dò, quan sát phản ứng của bọn chúng rồi suy luận ra đáp án an toàn.

Đương nhiên, nếu không sử dụng biện pháp này thì có thể bắt lỗi của NPC, phóng đại vấn đề này lên, dù không thể giúp mấy người đưa ra lựa chọn nhưng NPC bị chọc giận thì khi mấy người chọn sai, bọn chúng sẽ không nhịn được mà để lộ cảm xúc, đó chính là lời nhắc, nếu may mắn thì còn có thể kiếm được vài thứ tốt trên người đám NPC đó.”

“Điểm cuối cùng, không tuân thủ quy tắc trong khi tuân thủ quy tắc.”

“…”

Là giờ phải không tuân thủ quy tắc trong khi tuân thủ quy tắc kiểu gì?

Nhưng đối với điểm này, Ngân Tô chỉ nói bọn họ tự nghĩ, cô không thể đưa ra ví dụ tham khảo cụ thể.

Ngân Tô chỉ chia sẻ những nội dung không phản nghịch, còn cái như —— Nếu thực sự không được thì đi tìm boss tâm sự các thứ bị cô đè lại trong lòng.

Ngân Tô nhắc nhở bọn họ: “Tôi sẽ chú ý quan sát giúp mấy người trong phó bản này nhưng vẫn sẽ tồn tại nguy hiểm, có thể sẽ chết, mấy người phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Tô Nguyệt Thiền: “Tô tiểu thư yên tâm, khi chúng tôi gia nhập tổ chinh phục Trường Thanh thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào rồi.”

Ngân Tô gật đầu, hai giây sau mới tò mò hỏi: “Tổ chinh phục Trường Thanh là làm cái gì vậy?”

“…”

Mâu Bạch Ngự đột nhiên bật cười thành tiếng, sau khi bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Nguyệt Thiền liếc qua mới dừng lại: “Tổ chinh phục Trường Thanh chọn ra những người trong quân đội, lập thành một tổ chinh phục, nói nôm na dễ hiểu là một đội cảm tử, phụ trách việc khai hoang phó bản.”

Trước khi trò chơi cấm kỵ đổ bộ xuống trái đất thì đã có người chơi thử nghiệm nội bộ.

Đương nhiên lúc đó những người chơi này không được gọi là người chơi thử nghiệm nội bộ, mà mọi người gọi họ là người bị chọn trúng.

Sau khi trò chơi đổ bộ toàn cầu thì những người chơi tiến vào trò chơi từ sớm này mới được gọi là người chơi thử nghiệm nội bộ.

Bọn họ đã lấy được tin tức từ trước, tuy nhiên lúc đó bọn họ không biết trò chơi sẽ đổ bộ toàn cầu. Sự thần bí của trò chơi cùng với việc nó làm cho người chơi có được nhưng năng lực phi phàm kia khiến họ nhận thức được sự đáng sợ của trò chơi này.

Lúc đó một nhóm người đã được sàng lọc tuyển chọn ra, bọn họ rất cần biết tình hình cụ thể của trò chơi.

Vậy nên mới có tổ chinh phục Trường Thanh.

“Không vượt phó bản cũng có chuyện gì đâu, tại sao mấy người phải vượt ải?”

Tô Nguyệt Thiền: “Phó bản chưa ai vượt sẽ không ngừng kéo người mới vào phó bản, chỉ sau khi vượt được rồi mới có thể tiến vào “Hồ trò chơi”, trở thành phó bản ngẫu nhiên trong trò chơi. Hồ trò chơi là tên chúng tôi từ đặt, là một khái niệm khá đơn giản, dễ hiểu.”

Trò chơi không cấm trao đổi tên phó bản nên bọn họ có thể thống kê một vài thứ dựa trên tên phó bản.

Bọn họ phát hiện tần suất phó bản chưa ai vượt xuất hiện nhiều hơn các phó bản khác.

Lại còn rất thích kéo người chơi mới vào.

Người chơi mới có tỷ lệ đạt được kỹ năng thiên phú nhất định trong đó, từ đó sẽ có được con át chủ bài bảo vệ tính mạng.

Nhưng điều xảy ra nhiều hơn chính là có vô số người mới chết trong đó, biến thành nấm mồ chôn.

“Nói vậy nghĩa là một khi hình thành phó bản mới, trừ khi có người vượt được ải, bằng không thì nó sẽ không ngừng kéo người mới vào trò chơi?”

“Đúng vậy.”

“…”

Trò chơi chó thật sự.

“Sáu quy tắc kia là do mấy người tổng kết sao?” Cô nhớ là Khang Mại từng nói không bao lâu sau khi trò chơi đổ bộ xuống đã công bố quy tắc kia ra ngoài.

Mấy cái quy tắc thông dụng kia đã giúp không ít người sống sót.

“Là tiền bối của chúng tôi tổng kết.” Khi nói những lời này, giọng Mâu Bạch Ngự khẽ trầm xuống: “Nhóm thành viên đầu tiên của tổ chinh phục Trường Thanh đã hy sinh toàn bộ.”

Ngân Tô không nói thêm gì nữa.

Một hồi lâu sau, Ngân Tô lại lên tiếng hỏi: “Nội bộ mấy người không có cách bí mật trao đổi nội dung phó bản hả?”

“Trò chơi phán định người khác có biết được nội dung phó bản hay không không phải dựa vào cách thức trao đổi mà là…” Tô Nguyệt Thiền chỉ chỉ thái dương: “Ở đây.”

Bí mật trao đổi chỉ là bề ngoài tỏ ra không biết nhưng thực tế là đã biết được rồi.

Mà chỉ cần biết thì trò chơi phó bản sẽ dựa theo đó mà thay đổi.

Manh mối đó sẽ biến thành cạm bẫy chết người.

Mâu Bạch Ngự: “Chúng tôi có hai suy đoán. Thứ nhất, chưa chắc trò chơi đã hoàn toàn biết được, chẳng qua là phó bản có thể điều chỉnh bất cứ lúc nào khi nó ý thức được những người khác có thể đã biết trước… Chỉ là rất có thể nó sẽ thay đổi quy tắc trò chơi. Một suy đoán khác là phó bản vẫn luôn thay đổi quy tắc, không có phó bản nào hoàn toàn giống nhau hết.”

Bất kể là khả năng nào thì việc trao đổi đều chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì hoàn toàn không thể tham khảo được mà ngược lại còn hạn chế suy nghĩ của mình, tự đưa bản thân đến vực sâu của cái chết.

Có lẽ trò chơi thực sự là ‘Thần’, nhưng chắc chắn nó không phải là một vị thần thật sự.

***
***

“Đại Sinh, bay còn ở đây làm cái gì?” Có thôn dân chạy từ đường nhỏ tới, thấy bọn họ đang ngồi ngoài nhà thì lập tức lớn tiếng kêu: “Còn không mau lên, dê nhà bay chạy rồi kìa!!”

Cái tên ‘Đại Sinh’ này là một người đàn ông tên Trần Thanh Diệc trong đội Mâu Bạch Ngự, anh ta nói: “Sao lại chạy?”

“Ai mà biết được, mau đuổi theo đi!” Thôn dân thúc giục: “Mấy đứa kia bọn bay cũng đừng ngồi nữa, đi cùng luôn đi, nhanh lên!!”

Ngân Tô đứng dậy: “Đi xem xem.”

Thôn dân đi trước dẫn đường, đi tới đâu gọi người tới đấy, đội ngũ trùng trùng điệp điệp chạy về phía vách núi.

Ngân Tô đi được một đoạn thì quay lại nói: “Mấy người lặng lẽ tách đoàn, nhân cơ hội này quay về thôn tìm xem có manh mối gì không.”

Nhiều người bị gọi đi như vậy nên hiện giờ trong thôn chẳng còn ai, lục soát giờ này là tốt nhất.

Tô Nguyệt Thiền lập tức gọi hai người, dần tụt xuống cuối, đợi tới khi thôn dân không chú ý thì biến mất trong đám người.

Mà Trần Thanh Diệc đi đằng trước phụ trách việc hỏi thăm thôn dân: “Dê chạy mất mấy con vậy ạ?”

“Hai con.” Thôn dân kia khó chịu quở trách anh ta: “Thằng nhóc bay không chịu trông dê, lúc nào cũng chạy nhảy khắp nơi, nhà bay còn đang đợi bán hai con dê này cứu mạng đấy, bay có lớn mà chẳng có khôn chút nào.”

Cứu mạng?

Ba mẹ ‘Đại Sinh’ đang rất cần tiền sao?

Trong thôn chỗ nào cũng có dê, cũng chẳng có ai để ý tới chúng, hoàn toàn nuôi thả.

Sao có hai con dê chạy mất thôi mà phải điều động nhiều thôn dân như vậy chứ?

“Dê bọn họ nói… Không phải là dê thật đấy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment