Edit: Sơ
Beta: Wendy
Nhóm binh sĩ đi theo nhanh chóng nhìn thấy nhóm người đang tụ tập lại ở đằng trước.
Đã bắt được hai con dê kia, lúc này chúng đang bị vây lại ở giữa.
Một lớn một nhỏ, trông chúng có vẻ rất sợ hãi, co rúm lại với nhau.
Con to hơn trong đó còn không đứng dậy nổi, trên bộ lông trắng như tuyết có dính máu.
Ngân Tô phát hiện có người cầm vũ khí nóng tự chế.
Ánh mắt Ngân Tô quét quanh một vòng, phát hiện chỉ có một người cầm. Nghĩa là trong thôn không có nhiều thứ vũ khí đó, thậm chí khả năng cao là chỉ có một khẩu…
Ống thép vẫn đang thăng cấp, phải tìm vũ khí thuận tay mới được.
Thôn dân vây quanh hai con dê, biểu cảm trên mặt đã số là phẫn nộ.
“Ơ, Đại Sinh, mày mà cũng biết vác mặt tới đây à.” Có thôn dân nhìn thấy Trần Thanh Diệc thì quái gở nói: “Mày tự biết đường mà trông dê nhà mày đi, cứ để nó chạy lung tung, báo hại chúng tao nhiều người như vậy phải đi bắt dê giúp mày.”
“Không biết chạy lên núi làm gì nữa, cũng có gì ăn đâu… Chết trong núi thì tiếc lắm.”
“Tôi nói không thì cứ bán quách đi, hai con dê này ngày nào cũng chạy, nuôi cũng chỉ lãng phí lương thực, không bằng bán đi cho xong.”
“Con nhỏ kia vẫn chưa lớn, bán không được giá.”
“Để lớn chắc chắn không sống nổi.”
Tiếng thôn dân xì xào bàn tán không ngừng truyền ra từ trong đám người.
Trần Thanh Diệc đi vào giữa, trong nhóm thôn dân có hai người trung niên đang sầu muộn nhìn hai con dê, bọn họ là ba mẹ của Cao Đại Sinh.
Thấy Trần Thanh Diệc xuất hiện, bà mẹ lập tức xông lên, tay đấm chân đá Trần Thanh Diệc: “Cái thằng hư đốn mất nết, tao bảo mày ở nhà mà mày chết ở đâu hả?”
Người đàn ông cũng đi tới, giơ tay lên định tát Trần Thanh Diệc một cái: “Ông thấy cái chân của mày bị đánh gãy được rồi đấy!!”
Trần Thanh Diệc vô thức né đi, bàn tay của người đàn ông rơi vào khoảng không.
Ông ta trừng mắt, nếu vừa rồi chỉ có chút tức giận thì bây giờ đã hoàn toàn điên tiết: “Mày lại còn dám trốn! Thằng nhãi này mày giỏi lắm, cánh cứng cáp rồi đúng không!”
Trần Thanh Diệc: “…”
Vừa nãy chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
Làm gì có ai đứng đó cho mấy người đánh!
“Ba, ba đừng giận.” Trần Thanh Diệc lên tiếng, muốn xoa dịu người cha già đang tức giận.
Nhưng lúc này ông ta đã hoàn toàn bị chọc giận nên chẳng thèm nghe lời Trần Thanh Diệc nói, tiếp tục giơ tay lên định đánh anh ta.
***
***
Ngân Tô với Mâu Bạch Ngự đứng cùng một chỗ bên ngoài đám người, nhìn trò hề bên kia.
“Bình thường mấy người đều ứng phó với NPC thế này sao?”
“Còn phải xem tình hình nữa.” Mâu Bạch Ngự trả lời: “Giờ mới vừa tiến vào phó bản chưa lâu, vẫn chưa hiểu rõ tình hình nên bình thường chúng tôi sẽ cẩn thận một chút, sẽ cố gắng dựa theo NPC đi đúng với cốt truyện.”
Phần lớn người chơi đều sẽ làm như vậy.
“Tôi còn tưởng mấy người sẽ cấp tiến hơn một chút chứ.”
Mâu Bạch Ngự yên lặng, cảm thấy có vẻ như Ngân Tô có chút hiểu lầm về bọn họ: “Chúng tôi là đội cảm tử, không phải đội chịu chết. Chúng tôi cẩn thận hơn người bình thường, cố gắng hết sức vượt ải.”
Ngân Tô gật đầu, không nói gì thêm, tiếp tục nhìn nhóm thôn dân bên kia.
Trần Thanh Diệc bị ba mẹ tạm thời của anh ta một trái một phải vây lại, ba anh ta dẫn anh ta tới trước mặt con dê, chỉ vào con đang bị thương: “Giết nó.”
Trần Thanh Diệc: “…”
Trần Thanh Diệc nhìn vào mắt con dê kia, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy ánh mắt đó không giống ánh mắt của động vật, mà giống như…
Nó đang sợ.
“Nó không sống được nữa đâu, để nó thoải mái một chút.” Người đàn ông nhìn chằm chằm Trần Thanh Diệc, giọng vừa thô vừa khàn rất khó nghe: “Mày cũng đừng có nghĩ nhiều, cố gắng mà cống hiến cho cái nhà này đi!”
Người đàn ông cầm vũ khí trong tay thôn dân kia tới nhét vào tay Trần Thanh Diệc: “Giết nó!”
Trần Thanh Diệc sờ vũ khí sần sùi trong tay, đáy lòng khẽ trần xuống.
Vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc con ‘dê’ này là gì, tùy tiện nghe theo lời của thôn dân, g**t ch*t nó rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Anh ta nhìn con dê kia, dường như nó đang rất sợ hãi, phát ra những tiếng gào thét.
“Giết nó!”
“Giết nó! Giết nó!”
Thôn dân xung quanh bắt đầu hô khẩu hiệu, giọng nói kia càng ngày càng vô cảm, chồng lên nhau rồi dần trở nên đồng đều.
Trong núi vang vọng tiếng hô của bọn họ, mang lại cảm giác kỳ dị khó tả.
Vào đúng lúc này, Ngân Tô đột nhiên đi ra, cầm lấy vũ khí trong tay Trần Thanh Diệc, nhắm họng súng đen ngòm vào con dê trên đất.
“Bằng!”
***
***
Thôn Dương.
Phần lớn thôn dân đều chạy đi bắt dê nên trong thôn chẳng còn lại mấy người, cho dù có người thì cũng chỉ là trẻ con hoặc người già.
Tô Nguyệt Thiền và hai đồng đội tách ra hành động.
Khi Tô Nguyệt Thiền kiểm tra tới căn nhà thứ hai thì từ xa truyền tới tiếng súng.
Cô liếc mắt nhìn về phía tiếng súng truyền tới rồi nhanh chóng rời mắt, tiếp tục tìm kiếm.
Có vẻ như người nhà này rất nghèo, trong nhà gần như chẳng có đồ gì hết. Cho dù có thì cũng chỉ là vài món gia dụng vô cùng cũ kỹ.
Bụi bặm với mạng nhện phủ khắp các ngóc ngách trong nhà.
Tô Nguyệt Thiền không tìm được gì trong đám đồ gia dụng cũ kia, thế là cô ấy quay người đi tới cạnh giường.
Chăm đệm trên giường đầy những vết may vá, bám đầy bụi lại còn tỏa ra một mùi hương vô cùng khó ngửi.
Tô Nguyệt Thiền mặt không đổi sắc vén chăn lên, lục tìm khắp giường một lần.
“Cốc cốc ——”
Tô Nguyệt Thiền gõ ván giường dựa sát tường.
Rỗng.
Tô Nguyệt Thiền xốc hết đồ trên giường lên, cẩn thận mở ván giường ra.
Đằng sau ván giường là một lối đi rất tối, không thấy có thứ gì xuất hiện.
Tô Nguyệt Thiền không chút do dự, nhảy thẳng xuống.
***
***
Trong núi.
Thôn dân đồng loạt quay trở về, bọn họ ai cũng im lặng, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn ra sau.
Mỗi lần thôn dân quay đầu lại là Ngân Tô đang vác súng liền cười híp mắt vẫy tay: “Các cô các chú có gì muốn nói với cháu ạ?”
Đám thôn dân nghe thấy giọng của cô thì lập tức quay đầu lại, vội vàng bước nhanh hơn.
Sau khi g**t ch*t con dê kia thì Ngân Tô cũng tiện tay giết luôn con dê nhỏ. Dưới ánh mắt phẫn nộ của thôn dân, cô nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Chạy trốn thì phải bị phạt, đây là hình phạt của bọn chúng. Mọi người vẫn quá nhân từ.”
Thôn dân không biết là sợ cây súng trong tay cô đang nhắm vào bọn họ hay là bị sốc vì câu nói của cô nhưng tóm lại chuyện này đã kết thúc ở đây.
Thôn dân tùy ý chôn thi thể của hai con dê kia rồi dẹp đường về thôn.
“Xem đi, chỉ cần mấy người nhìn nhận vấn đề dưới góc độ của bọn họ là mọi chuyện lập tức trở nên đơn giản hơn rồi kìa.”
Mâu Bạch Ngự: “Rất có thể con dê đó không phải dê.”
“Thì sao? Nó không phải quái vật à? Hay anh đồng cảm với một con quái vật?”
“…”
Đương nhiên không phải Mâu Bạch Ngự đồng cảm với quái vật.
“Một vài hành động trong phó bản rất có thể sẽ khiến chúng ta không thể qua ải.” Vậy nên mỗi một lựa chọn đều phải thật cẩn thận.
Nhưng quái vật sẽ ép ngươi chơi đi vào đường chết…
Giống như vừa rồi, biết đâu giết ‘dê’ lại mất đi tư cách lấy được chìa khóa qua ải.
Vậy nên Trần Thanh Diệc mới do dự như vậy.
Không bị ép đến mức bất đắc dĩ thì bọn họ sẽ chọn cách xử lý vòng vèo hơn, cố gắng hết sức tránh nguy hiểm.
“…”
Đối với Ngân Tô, mất chìa khóa qua ải cũng chẳng sao hết, đằng nào cũng còn cách qua ải thứ hai.
Nhưng với những người khác thì không được, bọn họ rất khó sống sót qua khoảng thời gian điên cuồng cuối cùng.
Nói cho cùng thì vẫn là vấn đề về thực lực.
Ngân Tô xoa trán, nói: “Vậy nên trước đó tôi mới nói thứ tôi chia sẻ cho mấy người có dùng được hay không còn cần phải dựa vào phán đoán của mấy người. Tôi không phải giáo viên, sẽ không điều chỉnh nội dung sao cho phù hợp với mấy người.”
Mâu Bạch Ngự khẽ gật đầu: “Tôi hiểu, tôi chỉ trao đổi một chút với Tô tiểu thư thôi.”