Edit: Sơ
Beta: Wendy
“Dương Kiều, cháu nên trả lại đồ.”
Tiến vào thôn, trưởng thôn dẫn đầu mấy người đàn ông chờ đám thanh niên hư hỏng tụt lại đằng sau.
Trưởng thôn chắp hai tay sau lưng, trầm mặc nhìn Ngân Tô.
Dương Kiều là tên của cô ở thôn Dương.
“Nhưng cháu thích.” Ngân Tô không có ý định trả lại: “Về sau cứ để cháu giữ, con nào dám chạy thì cháu sẽ là người đầu tiên không tha cho chúng nó.”
“Không được!” Người đàn ông đứng bên cạnh trưởng thôn lập tức lên tiếng tỏ vẻ không đồng ý.
“Pằng!”
Bên chân người đàn ông thủng một lỗ.
Ông ta lập tức cứng đờ người, vẻ tức giận trên mặt như bị ấn nút tạm dừng, trông rất tức cười.
“Ha ha ha…” Có vẻ như Ngân Tô bị vẻ mặt của ông ta chọc cười nhưng cô nhanh chóng nín lại, lên tiếng xin lỗi: “Ôi, lỡ tay cướp cò mất rồi, cháu xin lỗi nha. Nhưng bác có thể đừng lớn tiếng như vậy không, dọa cháu sợ hết hồn làm tay cũng run theo…”
Người đàn ông nhìn thứ đang nhắm ngay phần nửa thân trên của mình, cơ trên mặt run lên, vô thức lùi lại.
“Dương Kiều!” Trưởng thôn nghiêm mặt trách mắng: “Nhỡ cướp cò thì sao! Bỏ xuống cho ông!”
Ngân Tô nhún vai, dời khẩu súng đi: “Trưởng thôn, ông cứ yên tâm, cháu sẽ bảo quản thật tốt, sau này thôn Dương có gì cần xử lý thì cứ giao cho cháu.”
Trưởng thôn: “Thứ này rất nguy hiểm, con nhóc như cháu thì bảo quản cái gì? Mau đưa cho ông, đừng có linh tinh, nếu không thì ông bảo ba cháu về dạy bảo cháu đấy.”
“Chưa biết ai dạy bảo ai đâu.” Ngân Tô mỉm cười: “Ông cứ gọi đi, cháu sẽ cho mọi người thấy cái gì gọi là lục thân không nhận, cháu có thể làm cô nhi, không vấn đề gì hết.”
“…”
Trưởng thôn tức tới xanh mặt.
Thấy khuyên bảo không có tác dụng, trưởng thôn nháy mắt với thôn dân bên cạnh. Mặc dù thôn dân có chút sợ cướp cò nhưng nghĩ tới cái thứ đồ chơi này nằm trong tay cô rất không an toàn thế là tất cả mọi người đều tiến lên, chuẩn bị cướp đồ.
“Wow! Làm trưởng thôn mà ông lại để cho người ta ra tay tàn nhẫn với một cô nhóc tay trói gà không chặt sao?”
Trong phó bản này, thiết lập của bọn họ chỉ mới có mười ba, mười bốn tuổi nên nói cô nhóc là rất bình thường.
Khóe mắt trưởng thôn giật giật mấy cái: “Bắt nó lại cho tôi!”
Ngân Tô lùi ra sau Mâu Bạch Ngự bèn lập tức trở mặt, lạnh lùng nói: “Giết bọn chúng.”
Mâu Bạch Ngự: “Giết thật sao?”
“Tôi cảm thấy trưởng thôn là một nghề rất tốt.”
“…”
Tuy Mâu Bạch Ngự cảm thấy quyết định của Ngân Tô vô lý như một trò đùa nhưng anh ta vẫn là một người chấp hành đủ tiêu chuẩn.
Sau khi xác định kết quả Ngân Tô muốn, anh ta cũng không hỏi thêm gì nữa.
“Trường thôn, trưởng thôn, không xong rồi.”
Mâu Bạch Ngự còn chưa ra tay đã có thôn dân vội vàng hấp tấp chạy tới, nói nhỏ vào câu bên tai trưởng thôn.
Gương mặt trưởng thôn biến sắc, gọi nhóm thôn dân đang định xông tới chỗ Ngân Tô quay người rời đi.
Ngân Tô: “…”
Mâu Bạch Ngự: “…”
Ngân Tô: “Đi theo xem xem.”
Trưởng thôn cùng với nhóm thôn dân kia chạy rất nhanh, qua mấy chỗ quẹo đã mất dấu.
“Tiếc ghê…” Ngân Tô ôm vũ khí trong tay, vẻ mặt tiếc hận: “Đáng lẽ ra là hôm nay tôi được làm trưởng thôn rồi, trưởng thôn cũng tốt số quá đi.”
Mâu Bạch Ngự: “…”
Ngân Tô quay đầu nói: “Thấy chưa, nhân vật quan trọng không dễ chết vậy đâu. Nên không phải sợ gì hết, ai đáng chết thì cứ mạnh dạn giết hết đi.”
Mâu Bạch Ngự: “…”
***
***
“Thôn dân về thôn, chắc bên nhóm đội trưởng Tô cũng đã dừng lục soát rồi. Chúng ta tập hợp lại với bọn họ, xem bọn họ tìm được manh mối gì không.”
Ngân Tô không được làm trưởng thôn thở dài, khiêng vũ khí đi tới nhà Cao Đại Sinh.
Bọn họ không hẹn địa điểm gặp mặt nên nhà quả phụ bọn họ tập trung trước đó là nơi gặp mặt thích hợp nhất.
Trần Thanh Diệc đi tới bên cạnh Mâu Bạch Ngự: “Đội trưởng Mâu, anh có thấy…”
Trần Thanh Diệc liếc mắt nhìn đằng trước, đè thấp giọng nói: “Thần kinh của cô ấy hình như không được bình thường cho lắm.”
Mâu Bạch Ngự: “Đừng bàn tán lung tung.”
Trần Thanh Diệc lập tức im lặng.
Lúc này Ngân Tô đi ngược trở lại, buồn rầu nói: “Mấy người phải tìm giúp tôi vài viên đạn, chắc chắn trong thôn vẫn còn hàng tồn.”
“Không phải phiền vậy đâu, Trần Thanh Diệc có thể phục chế lại.” Mâu Bạch Ngự nói.
Trần Thanh Diệc gật đầu, bảo Ngân Tô lấy một viên đạn ra.
Nhân Tô nhanh chóng nhận lại được một đống đạn.
“… Kỹ năng của anh tốt thật đấy.” Ngân Tô hâm mộ nói: “Có thể phục chế kỹ năng không?”
Trần Thanh Diệc: “Không được.”
“Tiếc thật.”
Trần Thanh Diệc cũng thấy tiếc, nếu có thể phục chế kỹ năng của người khác thì kỹ năng của anh ta sẽ càng hữu dụng hơn.
Mâu Bạch Ngự: “Chúng tôi có mang theo rất nhiều loại vũ khí, nếu Tô tiểu thư cần thì cứ tùy ý chọn.”
“Không cần, tôi thích cái này.” Ngân Tô cười lắp đạn vào: “Tự mình giành được có cảm giác thành tựu hơn.”
“…”
Nếu trong thôn chỉ có đúng một khẩu súng đó mà vừa mới bắt đầu cô đã cướp được thì đúng là có cảm giác thành tựu thật.
Mâu Bạch Ngự cảm thấy chưa tới một giờ đồng hồ mà anh ta quả thực đã học được không ít điều.
***
***
“Trông đám dê bên trong cho cẩn thận.” Thôn trưởng đi ra từ một ngôi nhà, dặn dò người canh giữ ở bên ngoài: “Đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”
“Dạ, trưởng thôn!”
Trưởng thôn trầm mặc đi ra ngoài, thôn dân đi theo trưởng thôn lập tức đuổi theo.
“Trưởng thôn, bên con ranh Dương Kiều kia phải giải quyết thế nào bây giờ? Cứ để nó giữ sao?”
Trưởng thôn nghĩ tới chuyện vừa rồi, chẳng hiểu sao lại cảm thấy nguy cơ.
Ông ta cứ có cảm giác rất không muốn đi tìm cô, cuối cùng trưởng thôn im lặng vài giây rồi nói: “Trong khẩu súng đó cũng chỉ có vài viên đạn, hết đạn rồi cũng chỉ là đống phế liệu thôi, không cần phải lo, tìm cơ hội lấy lại là được.”
Trước đó xử lý hai con dê mất hai viên đạn, sau này Dương Kiều lại bắn một phát lên mặt đất nên có lẽ bên trong chỉ còn lại ba viên.
Cô không có đạn, dùng hết cũng chỉ là đồ phế thải.
Nghĩ vậy, đám thôn dân lập tức trở nên yên lòng.
“Sao con ranh Dương Kiều kia càng ngày càng khùng điên thế không biết nữa?”
“Đám trẻ ranh đó vốn đã không bình thường rồi…”
“Tối qua không biết chúng nó còn chạy đi đâu nữa cơ, tới tận sáng nay mới vác cái xác về.”
“Càng ngày càng điên… Chẳng lẽ chúng nó rời thôn?”
“Không thể nào, không có thuyền chúng nó đi ra ngoài kiểu gì? Chắc là chạy lên trên núi thôi… Đám chó săn cũng nên về rồi, sắp tới mùa thu hoạch rồi mà.”
***
***
Nhà của quả phụ.
Ngân Tô vừa bước vào đã nhìn thấy Tô Nguyệt Thiền cùng hai thành viên khác trong đội đang ngồi ở đó. Tô Nguyệt Thiền liếc nhìn vũ khí trên vai Ngân Tô một cái, sau đó khẽ gật đầu: “Mọi người về rồi à?”
Ngân Tô ngồi đối diện Tô Nguyệt Thiền, vui mừng khấp khởi nói: “Cô có thu hoạch được gì không?”
Tô Nguyệt Thiền liếc mắt nhìn sang bên cạnh, quả phụ vác cái sọt trên lưng chuẩn bị ra ngoài: “Bình An, mẹ ra ngoài làm rau, các con tự chơi đi nhé.”
Người chơi thay thế con trai quả phụ đáp: “Con biết rồi.”
Đợi quả phụ ra ngoài, Tô Nguyệt Thiền lấy ra một thứ được bọc vải đỏ giấu dưới đáy bàn.
Mở tấm vải kia ra thì thấy thứ được bọc bên trong.
Là một bức tượng đầu dê thân người, chỗ bụng còn nhô lên, giống như đang mang thai.
“Tôi tìm thấy thứ này trong một căn nhà, có vẻ như bọn họ đang thờ cúng thứ này.”
Ngân Tô cầm bức tượng, quan sát: “Đây chỉ là một bức tượng bình thường.”
【Tượng đầu dê thân người】
“Ừm, tôi cũng không phát hiện được bức tượng này có vấn đề gì.” Tô Nguyệt Thiền nói: “Nhưng thôn dân thờ cúng nó trong một không gian ẩn dưới lòng đất nên chắc chắn có gì đó mờ ám trong này.”
Bức tượng đầu dê thân người này trừ vẻ ngoài có hơi kỳ quái ra thì vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì khác.
Mâu Bạch Ngự hỏi: “Trừ cái này ra thì còn gì nữa không?”
Tô Nguyệt Thiền: “Trong thôn có ba loại thân phận —— Người chăn nuôi, dê và chó săn.”