Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 539

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

“Người chăn nuôi là thôn dân, dê chính là đám ‘dê’ chúng ta nhìn thấy, còn chó săn là gì thì tôi vẫn chưa biết. Trước mắt vẫn chưa phát hiện quy tắc, rất có thể phó bản này không có quy tắc.”

Tô Nguyệt Thiền kể ra hết những manh mối bọn họ tìm được.

Mâu Bạch Ngự: “Khả năng cao là thôn này có liên quan tới vấn đề buôn bán người, hoặc là thờ phụng tà thần nào đó.”

Cái tên thôn Dương này cũng chẳng có mấy giá trị tham khảo, nhưng ‘dê’ sẽ luôn khiến con người ta liên tưởng tới điều gì đó không hay.

Nên bọn họ chỉ có thể phỏng đoán ra một vài thứ từ những gì đã biết.

Tô Nguyệt Thiền cũng có phỏng đoán giống Mâu Bạch Ngự: “Loại phó bản lấy thôn xóm làm bối cảnh thế này có không ít kiểu cốt truyện. Từ tình hình trước mắt thì xem ra khả năng gặp phải hai trường hợp anh nói là rất lớn.”

Phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán, không tìm được chứng cứ xác thực thì bọn họ cũng sẽ không tùy tiện thăm dò theo hai phương hướng này.

Hạn chế suy nghĩ của bản thân trong phó bản rất có thể sẽ bị rơi vào bẫy của trò chơi.

“Tô tiểu thư, tiếp theo phải làm thế nào đây?”

Lần này Tô Nguyệt Thiền không phải là người dẫn đội nên sau khi kể hết manh mối ra liền nhìn Ngân Tô.

“Tìm hiểu xem chó săn là gì, tốt nhất là nghĩ cách bắt một con về nghiên cứu thử.” Ngân Tô đưa ra một phương hướng trước.

Thôn dân với dê đều đã xuất hiện, vậy chó săn vẫn chưa xuất hiện kia sẽ là gì?

“Những người còn lại có thể tìm hiểu rõ xem đám dê trong thôn rốt cuộc là thứ gì, giữa hai họ Dương và Cao có ân oán gì. Không có gì làm thì có thể chuẩn bị thêm chút bất ngờ cho thôn dân, dọa bọn họ chơi.”

“…”

Ngân Tô dặn dò ngắn gọn hai câu.

Tình hình cụ thể thế nào, cô tin chắc rằng bọn họ có thể tự phân biệt được, không cần cô phải dạy từng chữ.

Quả nhiên sau khi Ngân Tô nói xong, hai đội trưởng bắt đầu giao nhiệm vụ.

Cuối cùng Ngân Tô thấy một đội viên trong đó bắt đầu lấy vũ khí ra, đầy đủ các loại vũ khí rồi nhóm người kia bắt đầu trang bị vũ trang lên người.

Ngân Tô cảm thấy bọn họ trang bị vô cùng đầy đủ từ đầu đến chân, chỉ hận không thể trang bị đến tận răng.

Tuy vũ khí nóng chẳng có mấy tác dụng với quái vật phi nhân loại nhưng với quái vật bình thường thì vẫn có chút tác dụng.

Hơn nữa vũ khí của bọn họ chưa chắc đã là vũ khí thông thường, nói không chừng còn đã được cải tiến, có hiệu quả nhất định với quái vật.

Những vũ khí này có thể tránh cho bọn họ không ít nguy hiểm.

Mâu Bạch Ngự lại giao mấy quả màu đen hình lập phương cho hai đội viên trong đó.

“Cái đó là gì thế?”

“Thuốc nổ.” Mâu Bạch Ngự nói: “Lúc cần thiết có thể làm nổ, thu hút sự chú ý rồi nhân cơ hội bỏ trốn.”

Ngân Tô: “…”

Oke.

***
***

Các đội viên nhanh chóng rời đi, trong sân chỉ còn lại Ngân Tô cùng với hai đội trưởng.

Nhiệm vụ chủ yếu khi tiến vào phó bản lần này là ‘chia sẻ’ nên bọn họ không đi. Dù sao người cần phải lấy được kinh nghiệm cũng là bọn họ.

Mấy người cô gặp trước đó đều không biết đánh nhau, còn hai người này trông có vẻ cũng giỏi đánh đấm nên Ngân Tô cũng không có ý kiến gì, đưa theo bọn họ ra ngoài.

Đầu tiên, Ngân Tô dạo một vòng quanh thôn trước.

Danh tiếng của ‘Dương Kiều’ ở trong thôn có vẻ không được tốt lắm, người lớn trông thấy cô đều chau mày, trẻ con thấy cô thì lập tức bỏ chạy, như thể sợ dính vào cô là gặp xui xẻo ấy.

“Xem ra tôi cũng có uy danh trong thôn lắm ấy chứ.”

“Tô tiểu thư, liệu có phải là do cô đang cầm súng không?” Tô Nguyệt Thiền căng mặt nói.

Thôn này rất nguyên thủy, vũ khí trong tay cô là thứ lợi hại nhất trong thôn này.

Ai nhìn mà không sợ…

“Thì cũng là uy danh cả thôi.” Ngân Tô thờ ơ vẫy vẫy tay: “Không cần phải để ý mấy chi tiết nhỏ làm gì.”

“…”

Tô Nguyệt Thiền im lặng không nói thêm gì nữa.

Mâu Bạch Ngự rơi lại đằng sau, nhỏ giọng trao đổi với Tô Nguyệt Thiền: “Tô tiểu thư thật thú vị.”

Tô Nguyệt Thiền ừ một tiếng, không phủ nhận lời của anh ta.

Ban đầu cô ấy còn cho rằng tính cách của người chia sẻ này sẽ có chút kỳ quái, hoặc là sẽ khinh thường bọn họ.

Những người chơi có kỹ năng thiên phú khá lợi hại mà bọn họ từng gặp trước đây nếu nói uyển chuyển một chút thì là kiêu ngạo, còn nói thẳng ra thì chính là kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng vị Tô tiểu thư này lại không như vậy.

Cô giống như một người chia sẻ thực sự, không vì bản thân vượt được phó bản tử vong mà nói năng ngông cuồng, chỉ tay năm ngón.

—— Chỉ là có đôi khi cô trở mặt hơi nhanh.

***
***

Do địa hình của thôn Dương, chỉ có vùng trong thôn là khá bằng phẳng nên nhà cửa của thôn dân đều tập trung hết ở đó.

Có thể nhìn ra được hai loại kiến trúc, hai loại kiến trúc này được phân chia rất rõ ràng, ở giữa là một con đường tạo thành khu phân cách tự nhiên.

Tô Nguyệt Thiền chỉ về phía bên phải con đường: “Bên này là họ Dương, bên kia là họ Cao.”

Có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai họ rất không tốt, hai bên tường rào đều có dấu vết mới được xây thêm.

Mấy người cao chứ gì, bên tôi còn cao hơn.

“Cái gì mà nhà mày, mày không biết xấu hổ à!! Chắc là nhà mày nghèo tới mức tới củ tỏi cũng chẳng có nên mới trộm đồ của nhà ông đây đúng không?!”

Nghe thấy có tiếng ồn ào phát ra từ ngã rẽ đằng trước, Ngân Tô bèn đi qua đó xem thử.

Khi tới thì đã thấy có không ít người ra can ngăn, hai tay thôn dân Giáp bị hai người giữ lại nhưng chân ông ta cũng không hề rảnh rỗi, gần như là nhảy lên đạp thôn dân Ất ở đối diện.

Thôn dân Ất bị kéo lại cũng không phải người ăn chay, hai bên trực tiếp lao vào choảng nhau, cuối cùng những thôn dân khác phải hợp sức kéo hai bọn họ cách xa nhau ra, lúc này mới coi như là đình chiến.

“Mọi người tới mà xem, cái thằng Cao Nhị kia vô liêm sỉ thế nào kìa! Trước thì trộm đất nhà tôi, giờ lại trộm tỏi nhà tôi!” Thôn dân Giáp kia tức giận ngửa mặt lên trời, lớn tiếng hét: “Tôi thấy con dê lần trước nhà tôi mất cũng là do thằng đó trộm!!”

Cao Nhị lập tức mắng lại: “Dương Đại Phong mày bới nói láo lại đi!! Dê là do chính mày vứt, giờ lại còn vu oan cho tao à!”

“Mấy chuyện vụng trộm mày làm còn ít sao?” Dương Đại Phong cười lạnh: “Tao thấy chính là mày làm thì có, hai ngày trước khi nhà tao mất dê mày cứ đi tới đi lui trước cửa nhà tao.”

Cao Nhị tức tới giậm chân, lại muốn xông qua đánh Dương Đại Phong.

Dương Đại Phong lại mắng: “Đáng lẽ ra lúc trước không nên cho chúng mày vào thôn tao, cái đám họ Cao chúng mày chẳng đứa nào tốt hết!”

“Nói vậy mà được à?”

“Họ Dương kia, mày đừng có mà gây chuyện!”

Dương Đại Phong nói ra lời này như giẫm trúng chỗ đau của người họ Cao, thế là bọn họ nhao nhao chỉ trích.

“Làm sao, tao nói sai à? Năm đó nếu không phải bọn tao thu lưu chúng mày thì không biết bây giờ chúng mày đang làm ăn mày ở cái xó xỉnh nào rồi ấy…”

Dương Đại Phong gần như là công kích bừa bãi, không nể nang ai nên thôn dân họ Cao càng thêm tức giận.

Người kéo Dương Đại Phong lại đều là thôn dân họ Dương, thế là hai bên tôi một lời ông một lời, cãi nhau không ngừng.

Tình hình càng ngày càng mất kiểm soát, hai bên cứ tôi xô ông đẩy chuẩn bị đánh nhau tới nơi…

“Mấy người làm loạn cái gì ở đây?”

Giọng của trưởng thôn vang lên, đám thôn dân đang kích động như bị ấn nút tạm dừng, vội vàng dừng tay.

Trưởng thôn xuất hiện cách đó không xa, chắp tay đi tới, ánh mắt đảo qua đám người ở đây.

“Giờ nào rồi mà còn làm loạn ở đây hả, làm loạn cái gì?”

“Cao Nhị trộm đồ nhà tôi.” Dương Đại Phong bất mãn hỏi: “Trưởng thôn, ngài ra phân xử đi, đã bao nhiêu lần rồi?”

Trưởng thôn liếc ánh mắt sắc bén qua, không chỉ liếc Dương Đại Phong mà cả Cao Nhị cũng bị ông ta trừng một cái: “Đã là lúc nào rồi mà mấy người còn tranh chấp chút việc nhỏ này?”

Bình Luận (0)
Comment