Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 540

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

Ba người Ngân Tô không đi ra mà đứng ở ngã rẽ, nghe bên kia nói chuyện.

Có vẻ như trưởng thôn với thôn dân đều không phát hiện ra có người nghe lén.

Ngân Tô nghe thấy trưởng thôn nhắc tới chó săn.

Ông ta nói đám chó săn sắp quay về rồi, bảo thôn dân chuẩn bị sẵn sàng.

Còn nhắc tới một từ khóa khác —— Mùa thu hoạch.

Trưởng thôn vừa xuất hiện đã nhanh chóng hóa giải mâu thuẫn, thôn dân bị trưởng thôn quát liền tản ra.

Dương Đại Phong với Cao Nhị ai về nhà nấy.

Ngân Tô bảo Mâu Bạch Ngự quan sát xem nhà của hai người họ là nhà nào, còn giao cho họ một nhiệm vụ: “Đợi đến tối chọn bừa một nhà rồi giết hết dê nhà đấy đi.”

Mâu Bạch Ngự: “…”

Ban ngày hai nhà vừa mới xảy ra mâu thuẫn, đột nhiên hôm sau thấy dê của một nhà chết hết.

Vậy người bị tình nghi nhiều nhất là ai?

NPC còn chưa gây phiền phức gì cho bọn họ mà bọn họ đã gây rắc rối cho NPC như vậy cũng được hả?

Ngân Tô đưa hai người rời đi, không chạm mặt với thôn dân.

Đi tới một nơi trống trải, Tô Nguyệt Thiền mới lên tiếng: “Mùa thu hoạch là gì?”

Mâu Bạch Ngự: “Thu hoạch, mùa thu hoạch, bình thường lương thực tới thời điểm thu hoạch thì sẽ gọi là mùa thu hoạch. Nhưng thôn Dương này không có nhiều đồng ruộng, hiện giờ cũng không phải mùa thu hoạch. Ở đây nhà nào cũng nuôi dê, như vậy mùa thu hoạch bọn họ nói rất có thể là chỉ ‘dê’”.

Làm sao mới được coi là thu hoạch dê đây?

Bán hay là giết?

Dù là bán hay giết thì chắc hẳn ‘Mùa thu hoạch’ này cũng chính là nội dung then chốt của cốt truyện.

Ngân Tô nhìn thoáng qua thời hạn phó bản, là năm ngày.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên, nếu mùa thu hoạch là nội dung then chốt vậy thì rất có thể nó sẽ xảy ra ở ngày cuối cùng.

***
***

Có người thu thập manh mối nên Ngân Tô cũng không có quá nhiều việc để làm. Cô đi dạo quanh núi rồi sau đó quay lại nhà quả phụ, chờ những người khác về.

Có lẽ Tô Nguyệt Thiền với Mâu Bạch Ngự cảm thấy cứ đợi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là hai người chọn ra một người ở lại còn người kia thì ra ngoài.

Mâu Bạch Ngự tự mình vào bếp làm chút đồ ăn, còn Ngân Tô thì hưởng thụ không chút khách sáo.

Trong khi ăn, Mâu Bạch Ngự có hỏi một vấn đề: “Tô tiểu thư cảm thấy trò chơi là sự tồn tại như thế nào?”

Ngân Tô đang vùi đầu ăn cơm ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta một cái: “Mấy người còn nghiên cứu cả vấn đề này luôn à?”

Mâu Bạch Ngự lắc đầu: “Chúng tôi không phụ trách cái đó, chỉ là thỉnh thoảng thảo luận với đồng đội một chút xem rốt cuộc trò chơi là gì.”

Ngân Tô hỏi lại: “Anh cảm thấy trò chơi là gì?”

“Năng lực trò chơi thể hiện ra là thứ mà hiện giờ chúng tôi vẫn chưa thể hiểu được, người chơi nhận được sức mạnh siêu phàm, khu ô nhiễm xuất hiện trong thế giới của chúng ta…”

Có người nói trò chơi là thần, chúng ta là những người bất hạnh bị thần chọn trúng, thần muốn giáng lâm xuống thế giới của chúng ta.

Có người nói là một nền văn minh khoa học kỹ thuật cao cấp đến từ hành tinh khác, bọn họ muốn biến thế giới của chúng ta thành trò chơi, con người là món đồ chơi bọn họ nuôi nhốt, giống như con người nuôi động vật vậy.”

Đây cũng là cách giải thích chủ yếu trên diễn đàn.

Ngân Tô cúi đầu lùa cơm, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tôi không biết trò chơi là gì.”

Ngân Tô nhớ tới thiếu niên kỳ lạ xuất hiện hai lần kia, cậu ta bảo cô đi tìm kiếm chân tướng của thế giới.

Chân tướng là gì?

Tại sao lại muốn cô tìm kiếm?

Bởi vì cô là người chơi thử nghiệm nội bộ sống sót thành công sao?

Những người chơi thử nghiệm nội bộ khác có gặp phải tình huống như vậy hay không?

Mục đích của trò chơi là gì? Là muốn thu hoạch tính mạng của người chơi hay là báo trước một tai nạn sắp ập đến.

Rốt cuộc khu ô nhiễm xuất hiện có phải là do trò chơi đổ bộ xuống không?

Có lẽ Mâu Bạch Ngự cũng hiểu được vấn đề này quá nặng nề nên khéo léo chuyển chủ đề.

Hai người cơm nước vừa xong xuôi thì nữ chủ nhân Đàm Dĩnh của ngôi nhà này cũng quay trở lại, lưng cõng một sọt cỏ, cỏ tươi rất nặng, đè ép khiến bà ấy phải còng lưng vác về.

Đàm Dĩnh thấy trong nhà chỉ có hai người bọn họ mà không thấy con mình đâu thì có hơi sửng sốt.

“Sao chỉ còn mỗi hai đứa, mấy đứa khác đâu?”

Mâu Bạch Ngự: “Dạ vừa rồi Cao Nhị với Dương Đại Phong cãi nhau, chúng cháu chạy ra hóng, hai đứa tụi cháu về trước còn đám kia thì đi sau ạ.”

“Thằng nhóc này, sao lại gọi thẳng tên chú hai của cháu ra thế hả.” Quả phụ cười lắc đầu, cũng không thấy bà ấy tức giận mà có vẻ như chỉ là cảm thấy bất đắc dĩ: “Sao họ lại cãi nhau thế?”

Mâu Bạch Ngự: “Hình như là Cao Nhị trộm tỏi, chú hai còn nói là lần trước nhà chú ấy mất dê cũng là do Cao Nhị trộm.”

Đàm Dĩnh bất ngờ: “Là Cao Nhị trộm sao?”

“Cao Nhị không nhận.” Mâu Bạch Ngự đứng dậy, đỡ lấy cái sọt trên lưng Đàm Dĩnh: “Thật sự là ông ta trộm sao?”

Đàm Dĩnh nghỉ một lúc rồi nói: “Tuy Cao Nhị này có thói ăn cắp vặt nhưng chuyện như trộm dê thì hắn không dám đâu. Dê trong nhà cũng có hạn, nếu nhà hắn có thêm một con dê thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

Mâu Bạch Ngự: “Vậy chuyện mất dê là sao thế ạ?”

Đàm Dĩnh: “Nói không chừng là do chú hai của cháu giết đấy, sợ trưởng thôn giận nên mới nói dối là mất.”

Giết dê nghiêm trọng hơn mất dê rất nhiều.

Mâu Bạch Ngự đổi qua vấn đề khác: “Cháu nghe trưởng thôn nói chó săn sắp về rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Rõ ràng Đàm Dĩnh vẫn chưa biết tin này, bất ngờ nói: “Vậy xem ra lần này bọn họ thu hoạch không tệ, mới đi nửa tháng đã về rồi.”

Chó săn ra ngoài ‘đi săn’ rồi mang đồ về… Thứ đó có lẽ là dê.

Đàm Dĩnh đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn: “Mấy ngày này mấy đứa đừng có lúc ẩn lúc hiện trong thôn, ngoan ngoãn chút, nếu bị chọn đi làm chó săn thì mấy đứa phải rời thôn đấy. Thôi được rồi, mấy đứa cứ chơi đi, giờ thím phải đi cho dê ăn rồi.”

Đàm Dĩnh bắt đầu bận việc, không nói chuyện với Mâu Bạch Ngự nữa.

Mâu Bạch Ngự ngồi xuống cạnh Ngân Tô: “Vừa rồi không thấy có thanh niên hay người trẻ tuổi trong thôn, trẻ con đều tầm khoảng mười tuổi, chúng ta cũng được coi như là mấy ‘đứa trẻ’ lớn. Liệu chó săn có phải là một nhóm người không?”

Ngân Tô không quá để ý nói: “Chẳng phải chờ bọn họ về là biết rồi sao?”

Mâu Bạch Ngự: “…”

Bọn họ thì sau khi phát hiện vấn đề sẽ nhanh chóng nghĩ cách làm rõ vấn đề đó.

Còn bị Tô tiểu thư này lại giỏi… Chờ đợi.

***
***

Vì không để Đàm Dĩnh phát hiện những người khác mãi không về, Ngân Tô với Mâu Bạch Ngự kiếm cớ qua loa rồi cũng rời đi.

Ngân Tô bảo Mâu Bạch Ngự ‘về nhà’ xem thử, còn cô cũng trở về nhà của Dương Kiều.

Dương Kiều mồ côi mẹ, chỉ còn lại ba.

Ngân Tô vừa bước vào nhà đã thiếu chút nữa bị cái chậu bay tới đập vào đầu. Cô nghiêng người né đi, chiếc châu rơi ‘Bịch’ một tiếng xuống đất.

Ngân Tô dùng chân đá cửa rồi nhìn người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên.

Người đàn ông trông có chút già nua… Bên trong mái tóc cùng với chòm râu không được lâu ngày cắt tỉa xen lẫn rất nhiều những sợi màu trắng.

Là một người đàn ông vừa già vừa lôi thôi.

Người đàn ông kia vừa nhìn thấy cô là bắt đầu hùng hổ mắng chửi: “Con ranh chết tiệt kia, mày còn biết đường vác mặt về đây à, mày xem xem giờ này là giờ nào rồi? Cả đêm qua mày chết dí ở đâu hả?”

“Đáng lẽ ra ngày xưa ông đây không nên nuôi mày, để mày đói chết luôn đi cho xong!”

“Mày nhìn cái gì? Nhìn tao làm gì? Còn không đi làm việc đi!! Chờ ông đây hầu hạ mày chắc? Cái đồ con cái bất hiếu!!”

“Mày… Cười cái gì?”

“Con đi chọn cho ba một vùng bảo địa phong thủy đó.” Cô gái tươi cười rút súng ra, nhắm ngay vào người đàn ông, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Ba, con có hiếu thảo không?”

Bình Luận (0)
Comment