Edit: Sơ
Beta: Wendy, Yan
Tô Nguyệt Thiền nhảy xuống hang.
Cửa hang tuy không lớn nhưng bên dưới lại rất rộng.
Tô Nguyệt Thiền lấy công cụ chiếu sáng, chiếu xung quanh, chùm tia sáng quét lên vách đá, phát hiện bên kia có một bóng người.
Không, không phải bóng người, là một pho tượng đá.
Tô Nguyệt Thiền đến gần nhìn.
Là tượng đầu dê thân người.
Trước mặt tượng đá còn có dấu vết tế bái.
Tô Nguyệt Thiền kiểm tra tượng đá, không phát hiện ra vấn đề gì.
Quanh thôn đi đâu cũng có thể thấy bức tượng đầu dê thân người này… Nó tượng trưng cho điều gì đây? Bọn họ đang thờ phụng một vị Tà thần nào đó sao?
“Xẹt xẹt ——”
Công cụ chiếu sáng lóe lên.
Một giây sau, ánh sáng bắt đầu mờ dần.
Một luồng hơi thở lạnh lẽo sau lưng đánh úp lại, Tô Nguyệt Thiền xoay người, một thứ gì đó đen xì nhào về phía cô ấy.
***
***
Liễu Liễu trông chừng bên trên cửa hang, thỉnh thoảng lại nhìn xuống phía dưới.
Mới vừa rồi cô ấy còn có thể trông thấy một chút ánh sáng nhưng giờ lại không còn thấy gì nữa, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Liễu Liễu nhíu mày, đi xung quanh vách hang, quan sát tình hình bên dưới nhưng mãi vẫn không nhìn thấy đội trưởng của mình ở đâu.
Ngoại trừ chỗ cửa động này ra thì xung quanh chỗ nào cũng tối mịt, căn bản không thể nhìn thấy phía bên dưới có gì.
“Mày làm gì ở đây?” Một giọng nói xa lạ vang lên.
Liễu Liễu ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ chẳng biết đã đứng trên con đường nhỏ bên cạnh từ bao giờ, gương mặt không biểu cảm nhìn cô ấy.
Người phụ nữ mặc một bộ quần áo hoa, trên đầu trùm một chiếc khăn đã ố vàng, gương mặt đầy nếp nhăn mang lại cảm giác chanh chua, đanh đá.
Người trong thôn không ít nhưng những người từng xuất hiện trước đó Liễu Liễu đều nhớ, cô chưa thấy người phụ nữ này bao giờ.
Dù là ở cửa thôn hay là gần nhà Dương Đại Phong.
Liễu Liễu vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ xuống dưới hang: “Cháu mới thấy có người ngã xuống đó.”
Trưởng thôn giấu thôn dân đưa thi thể của Cao Toàn Minh tới đây nên cô ấy cược rằng người phụ nữ này không biết điều đó.
“Có người ngã xuống?”
“Dạ.” Liễu Liễu gật đầu.
“Là ai?”
“Không biết, cháu không thấy rõ người…”
Người phụ nữ đi qua, bà ta nhìn chằm chằm Liễu Liễu, ánh mắt kia như ánh mắt của loài thú nào đó, lộ ra ác ý: “Sao mày biết được chỗ này?”
Liễu Liễu: “Cháu trông thấy có người té xuống nên mới tới đây đó…”
Không biết người phụ nữ có tin không nhưng bà ta đã rời mắt đi, nhìn xuống hang.
Liễu Liễu nhân cơ hội bà ta không chú ý, bàn tay đặt xuôi bên người lập tức mở ra, hai con bọ nhỏ trong tay cô ấy bay ra ngoài. Chúng bay qua với tốc độ cực nhanh, im hơi lặng tiếng tiếp cận người phụ nữ.
Người phụ nữ nhìn xuống dưới hang.
Con bọ nhỏ đậu lên cổ người phụ nữ, vươn cái vòi nhỏ xíu gần như không thể nhìn thấy nổi đâm xuyên qua da bà ta.
Liễu Liễu thầm đếm thời gian.
Vừa đếm xong số cuối cùng, cô ấy lập tức chạy tới đụng ngã người phụ nữ.
Cơ thể người phụ nữ kia cứng đờ, bị Liễu Liễu đụng phải thì ngã thẳng xuống dưới hang.
Liễu Liễu vung tay lấy ra một con dao giải phẫu, đâm thẳng vào giữa ngực người phụ nữ kia.
Cô ấy nhìn người phụ nữ ngã xuống đập lên thi thể của Cao Toàn Minh, hai mắt trợn trừng, dường như không thể tin được mình lại chết như vậy.
Liễu Liễu đột nhiên phát hiện đôi mắt đó có gì đó kỳ lạ, đồng tử ngang!
Liễu Liễu chớp chớp mắt rồi lại nhìn xuống, như thể vừa nãy chỉ là ảo giác của cô ấy.
Sau đó cô ấy nhìn thấy Tô Nguyệt Thiền xuất hiện bên dưới, Liễu Liễu lập tức lên tiếng gọi: “Đội trưởng.”
Tô Nguyệt Thiền liếc mắt nhìn người phụ nữ đè trên Cao Toàn Minh: “Chuyện gì vậy?”
“Cũng không biết bà ta xuất hiện từ đâu ra, em lừa bà ta tới gần cửa hang rồi giết.” Liễu Liễu nói: “Có vẻ như là không thể tùy tiện tới nơi này, nếu để bà ta trở về nói cho những thôn dân khác thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
Tô Nguyệt Thiền không hỏi gì thêm.
Liễu Liễu lại nói: “Đội trưởng, chị kiểm tra bà ta thử xem, vừa nãy em thấy đồng tử bà ta biến thành đồng tử ngang.”
“Đồng tử ngang?”
Tô Nguyệt Thiền kiểm tra mắt của người phụ nữ, vẫn bình thường.
“Không có vấn đề gì hết.”
“Vậy sao em lại thấy…” Liễu Liễu cảm thấy có gì đó kỳ lạ: “Là em bị ô nhiễm rồi sao?”
Bị ô nhiễm trong phó bản là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng kỹ năng thiên phú của cô ấy là hệ trị liệu nên Liễu Liễu vẫn rất bình tĩnh.
Chỉ cần mức độ ô nhiễm không cao thì vấn đề không lớn.
“Đợi chị lên rồi nói.”
Tô Nguyệt Thiền lục soát người người phụ nữ kia, không thấy có thứ gì hữu dụng.
Tô Nguyệt Thiền ném thi thể người phụ nữ vào trong góc kín để không ai nhìn thấy rồi khiêng Cao Toàn Minh lên.
“Đội trưởng, chị mang ông ta lên làm gì?”
“Treo lại.”
“Hả?”
Liễu Liễu ngơ ra mất một lúc rồi mới hiểu ý của cô ấy.
Thôn dân ném thi thể đi, kết quả thi thể lại quay về treo trên cửa thôn, liệu đám thôn dân kia có sợ không?
Liễu Liễu hỏi: “Bên dưới có gì không?”
“Có một bức tượng đầu dê thân người.” Tô Nguyệt Thiền nói: “Còn có vài thứ không có thực thể, chúng tập kích chị nhưng thực lực hơi yếu.”
Đám bóng đen kia không có thực thể, thậm chí ngay cả hình dạng cụ thể cũng không có.
***
***
Gần cửa thôn có thôn dân, Tô Nguyệt Thiền với Liễu Liễu giấu kỹ thi thể kia đi, định đợi đến tối mang ra treo lại. Hai người tránh thôn dân quay về thôn.
Hôm nay trong thôn có vẻ không giống hôm qua, thôn dân rõ ràng có gì đó bất thường, cả thôn bị bao phủ trong một bầu không khí ký lạ.
Tô Nguyệt Thiền đi ngang qua sân nhà Ngân Tô, phát hiện cô đang ngồi trong sân phơi nắng, bên cạnh còn có một bé gái mặc váy hoa đang đứng.
Hình tượng này hệt như tiểu thư con quan và nha hoàn của nàng ta.
Căn phòng bên cạnh còn truyền ra tiếng kêu mơ hồ của một người đàn ông.
“…”
Tô Nguyệt Thiền dừng khoảng chừng là nửa giây, cuối cùng vẫn bước vào.
Tiến vào trong sân, tiếng kêu của người đàn ông kia càng rõ hơn.
Rõ ràng cửa căn phòng bên cạnh đang mở nhưng lại không nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Tô Nguyệt Thiền nhìn bé gái mặc váy hoa một lúc, chiếc váy bé gái kia mặc rất dài, che kín cả mu bàn chân nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thấy một bên chân của bé gái kia là xương trắng.
“…”
Liễu Liễu nghe thấy tiếng kêu trong phòng, không nhịn được mà hỏi Ngân Tô: “Tô tiểu thư, ai đang kêu vậy?”
“Ba tôi.” Giọng Ngân Tô nghe rất bình thường, như thể người trong phòng thực sự là ba của cô vậy nhưng lời cô nói ra lại khiến người nghe tim đập thình thình: “Bị tôi đánh gãy chân, chắc là đau quá, không cần để ý tới ông ta đâu.”
“!!!”
Liễu Liễu: “Tại sao phải đánh gãy chân ông ta vậy…”
“Để ông ta được nằm hưởng phúc đó, dù sao thì tôi cũng là một đứa con hiếu thảo mà.”
“…”
Được… Hẳn là hiếu thảo quá.
Ngân Tô ra hiệu bảo bọn họ tự tìm chỗ ngồi, còn để bé gái kia rót nước cho bọn họ: “Hai cô phát hiện ra gì chưa?”
Tô Nguyệt Thiền không nhịn được, lại đưa mắt nhìn bé gái kia: “Chúng tôi đi theo trưởng thôn, thấy ông ta với vài thôn dân khác lén ném thi thể của Cao Toàn Minh vào trong một cái hang…”
Tô Nguyệt Thiền kể lại hết những chuyện cô ấy với Liễu Liễu phát hiện, còn nói mình đã đưa thi thể của Cao Toàn Minh về giấu đi, chuẩn bị tối nay lại treo lên đền thờ.
Ngân Tô nghe vậy, lộ ra nụ cười vui mừng: “Làm không tệ.”
Tô Nguyệt Thiền: “Liễu Liễu nói NPC cô ấy g**t ch*t kia, trong một thoáng cô ấy đã trông thấy tròng mắt bà ta biến thành đồng tử ngang.”
Trong phó bản tuyệt đối không được dùng cái cớ bản thân nhìn nhầm để tự lừa mình dối người, sẽ chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra đó chính là xuất hiện ảo giác do ô nhiễm hoặc là chuyện đó thực sự xảy ra.
Ngân Tô: “Mắt đâu? Móc ra chưa?”
Tô Nguyệt Thiền: “…”