Edit: Sơ
Beta: Wendy, Yan
Quả thực Tô Nguyệt Thiền không nghĩ tới chuyện này nên đương nhiên khi nghe Ngân Tô nói vậy thì cô ấy cũng cảm thấy bất ngờ.
“Bé gái này…”
Sau khi trao đổi xong, trước khi đi Tô Nguyệt Thiền vẫn không nhịn được mà hỏi về bé gái mặc váy hoa kia.
Bé gái này rõ ràng có gì đó bất thường, từ khi hai người họ đến đây cho tới bây giờ, trên mặt cô bé vẫn chưa hề xuất hiện bất kì một biểu cảm nào.
Gương mặt trắng bệch kia trông cũng không giống người sống.
Ngân Tô liếc nhìn bé gái mặc váy hoa: “Nhóc ấy à…”
Đại Lăng nói cô bé tìm được bé gái mặc váy hoa này trong nhà của một thôn dân, bé gái mặc váy hoa này còn chủ động mở cửa cho cô bé.
Đại Lăng cảm thấy chắc chắn là bé gái thích mình nên biến bé gái ấy thành ‘bé gấu’ của mình.
Quái vật thì có thể có suy nghĩ bình thường gì chứ, nên Ngân Tô cũng đành hài lòng chấp nhận.
Dựa theo những thông tin cô hỏi được từ chỗ Đại Lăng thì bé gái mặc váy hoa này là thôn dân trong thôn nhưng hai chân không tiện đi lại nên chỉ có thể ở trong nhà.
Người nhà của bé gái không đối xử tốt với cô bé ấy, để bé gái ở trong căn phòn
g vừa nhỏ lại vừa bẩn, bé gái nằm trên giường không thể tự chăm sóc bản thân, trên người rất bẩn.
Đại Lăng thấy thế thì ghét bỏ, sau khi nắn lại xương cho bé gái xong thì đưa cô bé đi tắm, còn chạy sang nhà hàng xóm trộm cho cô bé chiếc váy.
Cô bé mất tích từ tối hôm qua mà tới sáng nay vẫn không nghe tin có người đi tìm.
Người nhà cô bé thực sự không thèm để ý tới cô bé.
Ngân Tô cũng không nói gì Đại Lăng, chỉ nói là con thú cưng cô nuôi đi tìm thú cưng cho mình.
Tô Nguyệt Thiền: “…”
***
***
Tô Nguyệt Thiền rời nhà Ngân Tô, lại bảo Liễu Liễu tìm Nhung Trang, đi cùng anh ta tới cái hang kia, móc mắt của người phụ nữ đó ra.
Liễu Liễu đáp một tiếng, chạy đi tìm Nhung Trang.
Hai người đi nhanh về nhanh, thế nhưng lúc trở về sắc mặt lại không được tốt lắm.
Liễu Liễu: “Đội trưởng, không thấy thi thể.”
Tô Nguyệt Thiền nhíu mày, cô ấy rất chắc chắn lúc đó người phụ nữ kia đã chết, sao giờ lại không thấy… Là bị thứ gì mang đi, hay là người chết sống dậy?
Tại sao thôn dân lại phải ném thi thể vào trong đó?
Là vì họ biết thi thể sẽ biến mất?
***
***
Bên phía Mâu Bạch Ngự thì phát hiện gần như nhà nào cũng thờ phụng tượng đầu dê thân người.
Có lẽ cái chết của Cao Toàn Minh và chuyện dê nhà Cao Nhị đột nhiên chết hết đã dọa bọn họ nên sau khi trở về, ai nấy đều vội vàng đi thắp hương.
Những bức tượng đó chính là ‘Dê Thần’ trong miệng thôn dân.
Trần Thanh Diệc hỏi thăm được vài thông tin hữu dụng từ chỗ ba mẹ tạm thời của anh ta, trước đây thôn này được gọi là ‘thôn Vô Tử.’
“Thôn Vô Tử, tên sao thôn vậy, hồi đó trong thôn không có một đứa trẻ con nào, nghe nói rất nhiều năm liên tiếp trong thôn không một nhà nào mang thai.”
“Sau này có một bà đồng tới thôn, bảo bọn họ thờ cúng tượng đầu dê thân người, cũng chính là Dê Thần. Sau đó trong thôn thực sự đã có người mang thai, thế là càng ngày càng có nhiều thôn dân bắt đầu thờ cúng. Nhưng hiện giờ hình như bọn họ đều có chút sợ bức tượng đầu dê thân người kia, cũng không phải là tự nguyện thờ cúng mà càng giống như bị ép hơn.”
Liễu Liễu: “Tôi chỉ nghe người ta thờ Quan Âm xin con chứ chưa từng nghe thấy có chuyện thờ Dê Thần xin con bao giờ hết.”
Nhung Trang: “Trong phó bản trừ tượng thần chân chính ra thì cái thể loại ‘Thần’ lung tung lộn xộn nào cũng thờ cúng hết. Bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, gi gỉ gì gi cái gì cũng có, chỉ có chúng ta không nghĩ tới thôi.”
Liễu Liễu: “Liệu có phải là trọng nam khinh nữ…”
Mâu Bạch Ngự: “Tôi thấy đám trẻ con trong Thôn Dương, trai gái cũng coi như là bình đẳng, thôn dân đối xử với đám trẻ thoạt trông cũng chẳng khác nhau là mấy, có vẻ không phải là trọng nam khinh nữ.”
“Chúng ta phải làm rõ được quan hệ giữa bà đồng, Dê Thần, tượng đầu dê thân người cùng với thôn dân thì mới có thể biết được chuyện gì đang xảy ra.”
Tô Nguyệt Thiền: “Để tôi nghĩ cách đi hỏi thăm tin tức về bà đồng này.”
***
***
Buổi chiều không xảy ra chuyện gì đặc biệt, sắc trời dần tối.
Tô Nguyệt Thiền không hỏi thăm được nhiều thông tin về bà đồng kia.
Lai lịch của bà đồng này là một bí ẩn.
Khi thôn dân nhắc tới bà đồng, họ cũng chỉ dùng từ bà đồng để biểu đạt, thậm chí họ còn không thể miêu tả được dáng vẻ của bà đồng.
Nhưng thôn dân vẫn có chút tôn trọng bà đồng này.
Sau khi trời tối, trong thôn nhanh chóng khôi phục lại vẻ tĩnh lặng, nhà nào nhà nấy đều bắt đầu tắt đèn.
Thôn dân trong thôn Dương tắt đèn rất sớm, có thể là vì nơi này hẻo lánh, không có mạng, không có điện thoại thậm chí là tới cả TV cũng không có.
Người chơi không ngủ được, nhân lúc ‘người nhà’ ngủ say thì nhao nhao rời nhà.
Hôm nay Ngân Tô cũng không ngủ.
Ba cô ở nhà còn đang nằm trên giường nên chẳng có ai quản lý cô, thế là cô nghênh ngang rời nhà từ cửa chính.
Ngân Tô mang theo vũ khí chờ ở cửa một lúc, Tô Nguyệt Thiền với Mâu Bạch Ngự mới dẫn theo người của bọn họ lần lượt xuất hiện.
“Tới nhà Dương Đại Phong.” Ngân Tô vác súng trên vai.
“Tới đó làm gì?”
“Cũng không thể tới đó làm khách, đúng không?” Ngân Tô cười một tiếng: “Đương nhiên là đi giết ông ta rồi.”
“…”
Hay, hay, hay lắm!! Giờ thành bọn họ làm mưa làm gió trong phó bản rồi đúng không!!
Tuy là… Nhưng mà… Hình như có chút sảng khoái.
Ngân Tô đưa người tới gần nhà Dương Đại Phong, cô không vào mà để bọn họ vào.
Ngân Tô dựa người bên ngoài của nhà Dương Đại Phong, cảm ứng vị trí của Đại Lăng, phía bên đó hẳn là nhà của trưởng thôn, cô bé vẫn đang ngồi xổm ngoài cửa nhà trưởng thôn.
Xem ra trưởng thôn cũng không dễ bị biến thành bé gấu như vậy.
Trong nhà Dương Đại Phong không có trẻ con, chỉ có ông ta với vợ, hai người nhanh chóng bị giải quyết.
Ngân Tô chờ bọn họ giải quyết xong thì vào nhà xem thử tình hình.
“Tượng đầu dê thân người.” Trần Thanh Diệc gọi bọn họ vào trong một căn phòng khác: “Trông có vẻ như là vừa mới thắp hương.”
【Tượng đầu dê thân người.】
Thuật giám định của Ngân Tô vẫn chỉ cho ra kết quả này.
Sau khi thuật giám định thăng cấp, những thứ chỉ được mô tả bằng một cụm từ thế này chỉ là đồ bình thường nên bức tượng kia cũng chỉ là một bức tượng thông thường.
Ngân Tô duỗi tay cầm bức tượng lên, trở lại phòng của Dương Đại Phong, ném bức tượng xuống giữa chân ông ta và vợ.
Bức tượng đập xuống đất chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ rơi vào trong vũng máu đỏ tươi.
“Lần đầu tiên tôi có cảm giác làm kẻ ác đấy.” Mâu Bạch Ngự nói với Tô Nguyệt Thiền.
Trước đây bất kể là đánh NPC, hay là giết NPC thì anh ta vẫn cảm thấy bọn họ làm như vậy là bình thường, là một loại ‘Chính nghĩa’.
Nhưng giờ phút này, Mâu Bạch Ngự lại có cảm giác hoang đường kỳ lạ.
“Anh đồng cảm với ai vậy?” Tô Nguyệt Thiền liếc xéo anh ta một cái.
Mâu Bạch Ngự khẽ lắc đầu: “Không có, tôi chỉ là chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày bản thân lại sinh ra cảm giác như vậy trong phó bản.”
Tô Nguyệt Thiền không đáp lại, nhìn về phía Ngân Tô bên kia.
Tượng đầu dê thân người vỡ vụn, bọn họ đợi một lúc mà vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra.
“Be be…”
“Mọi người nghe thử xem, có phải có tiếng dê kêu không?” Liễu Liễu nhìn ra ngoài cửa.
Ngân Tô cũng nghe thấy, cô ngẩng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa.
“Be be be be…”
Tiếng kêu đó cách bọn họ một đoạn, nghe không rõ lắm.
Ngân Tô đi ra ngoài cửa, nhóm Tô Nguyệt Thiền và Mâu Bạch Ngự lập tức đuổi theo.
“Be be be be…”
Ngân Tô đi theo tiếng kêu kia một lúc, chẳng mấy chốc đã trông thấy một con dê, nó bị rơi vào trong bể nước.
Bể nước này cao hơn hai mét, may mà bên trong không có nhiều nước nên con dê không bị ngập.
【Dê Bạch Sơn · ?】
“Be be be be!”
Con dê trông thấy có người xuất hiện thì tiếng kêu cũng trở nên gấp gáp hơn, không biết là do sợ hãi, hay là muốn cầu cứu.