Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 549

Edit: Sơ

Beta: Wendy, Yan

Trưởng thôn cũng nào biết là xảy ra chuyện gì.

“Không… Không lẽ là vì dê chết trước thời hạn, Dê Thần nổi giận đó chứ?” Thôn dân Bính thấp giọng lẩm bẩm: “Dê là để cho Dê Thần, lúc đó tôi đã nói là đừng giết bừa rồi…”

“Chắc chắn là Dê Thần!” Thôn dân Giáp nói: “Là Dê Thần cảnh cáo!”

“Chắc chắn là Dê Thần không hài lòng với chúng ta.”

“Làm sao bây giờ…”

“Trưởng thôn, ngài nói gì đi…”

Trưởng thôn có thể nói cái gì? Ông ta cũng đâu biết tại sao thi thể của Cao Toàn Minh lại xuất hiện ở đây.

Đám thôn dân đứng lặng người dưới đền thờ một lúc, bóng đen bên trên đền thờ đong đưa, hệt như cờ Chiêu Hồn.

Trong bụi cỏ nơi thôn dân không nhìn thấy, có một cô bé đang núp ở đó, trong đôi mắt tròn xoe là vẻ mong chờ.

***
***

Kho lúa.

Nhóm Mâu Bạch Ngự với Tô Nguyệt Thiền đã thương lượng xong, nếu suy đoán trước đó của họ là đúng thì tiếp theo bọn họ phải làm rõ thân phận của mình.

Chìa khóa qua ải hẳn là có liên quan tới thân phận của bọn họ.

“Cốc! Cốc!”

Trong kho lúa đột nhiên vang lên tiếng động.

Mâu Bạch Ngự quay đầu nhìn, không biết Ngân Tô đào đâu ra một cây búa, đang đập tường kho lúa.

Mâu Bạch Ngự lập tức đi về phía bên đó, lịch sự dò hỏi: “Tô tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”

Ngân Tô gõ vài cái đã đập ra một cái lỗ trên tường, bên ngoài lỗ thủng đó không phải bên ngoài mà là một không gian khác.

Còn chưa đi vào đã ngửi thấy một mùi hương vô cùng tanh tưởi.

Ngân Tô thuần thục móc khẩu trang ra đeo lên, đầu tiên phải ngăn cái thứ mùi kinh khủng kia tập kích trước đã.

Những người khác không được thành thạo như cô nhưng có vẻ như bọn họ đã sớm quen nên gần như không có thay đổi gì quá lớn.

Tô Nguyệt Thiền cầm đèn pin soi vào bên trong, đập vào mắt là xác dê đã bị phân hủy chỉ còn lại xương trắng.

Xương trắng khắp nơi, dưới tình huống chỉ có vẻn vẹn một chùm tia sáng lẻ loi lại càng khiến cho con người ta sinh ra cảm giác xương trắng trải rộng vô tận.

Mâu Bạch Ngự đi từ bên trong ra: “Bên trong đều là xương dê.”

Không gian bên trong không quá lớn thế nhưng xương dê dày đặc chất cao tới nửa người, số lượng này tuyệt đối không ít.

“Thứ chúng ta nhìn thấy có thật là xương dê không?” Trần Thanh Diệc có chút hoài nghi.

Không ai trả lời vấn đề này.

Ngân Tô lại rất rõ ràng, thứ đó chính là xương dê bình thường nhưng cô không lên tiếng.

“Cứ coi đó là xương dê đi, nhiều xương dê như vậy, thôn dân đã giết bao nhiêu con dê? Bọn họ giết nhiều dê như vậy làm cái gì?”

“Để bán?”

“Đống xương dê này vẫn còn rất hoàn chỉnh, nếu là bán thì phải bán cả xương luôn chứ.”

“Thôn dân trong thôn này cũng không ít, trong thôn chỉ có dê, gần như là không có động vật khác, vậy nên thịt dê chính là loại thịt duy nhất của bọn họ, nhưng dù tích lũy quanh năm cũng không thể nhiều như vậy được…”

“Sao thôn dân lại giữ đống xương này lại?”

“…”

***
***

Ngân Tô không thảo luận với bọn họ mà cô chỉ đứng một bên yên lặng lắng nghe, nếu bọn họ có hỏi thì sẽ đáp lại một hai câu.

Chuyện động não tìm manh mối không cần cô phải dạy, đây cũng không phải nội dung cô chia sẻ.

Sau một hồi thảo luận, có thể là cảm thấy không có nhiều manh mối, không thể tiếp tục nên bọn họ đành phải nghỉ ngơi trước.

Tiếng nói chuyện dần lắng xuống.

Lúc này bên trong kho lúa đã không còn ánh sáng, Ngân Tô ngồi xuống móc đệm êm trong cung điện ra, dựa lên tường.

Quái vật tóc lặng lẽ kéo dài ra, giăng một cái lưới xung quanh Ngân Tô, chỉ cần có người đến gần là quái vật tóc có thể lập tức biết được.

Ngân Tô từ từ nhắm hai mắt nhưng cô không ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, Ngân Tô đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Nguyệt Thiền gọi: “Tô tiểu thư.”

Ngân Tô mở mắt ra, ghé mắt nhìn người bên cạnh.

Tô Nguyệt Thiền: “Không thấy Liễu Liễu đâu nữa.”

Tô Nguyệt Thiền cũng gọi những người khác dậy, nói với bọn họ là Liễu Liễu đã biến mất.

Vừa rồi Tô Nguyệt Thiền không ngủ, cô ấy phụ trách gác đêm nhưng mới chỉ liếc qua chỗ khác một cái đã không trông thấy Liễu Liễu đâu.

Liễu Liễu ở ngay bên cạnh cô ấy, nếu Liễu Liễu tự mình rời đi thì không thể có chuyện cô ấy không phát hiện.

“Tôi không cảm thấy có gì bất thường hết.” Tô Nguyệt Thiền nói: “Như thể trong nháy mắt có một tấm màn sân khấu hạ xuống, ngăn cách tôi với Liễu Liễu.”

Tình huống này rất bình thường trong phó bản, rõ ràng chỉ mới chớp mắt một cái mà người hồi nãy vẫn còn trước mặt đã biến mất không thấy đâu.

Tất cả mọi người lập tức trở nên cảnh giác, lấy đèn pin ra soi xung quanh.

Kho lúa trống rỗng, không thấy tung tích của Liễu Liễu.

Ánh mắt tất cả mọi người chuyển sang lỗ thủng ở trên tường, bên trong chất đầy xương dê…

“Rắc rắc…”

Trong lỗ thủng phát ra tiếng động.

Như là có thứ gì đó giẫm lên xương dê, phát ra tiếng xương lăn.

Mâu Bạch Ngự lập tức đi về phía bên đó, Tô Nguyệt Thiền cũng theo sát đằng sau, hai người gần như đồng thời đi tới lỗ thủng đó.

Hai chùm tia sáng chiếu vào bên trong.

Liễu Liễu quỳ trên xương dê, hai tay chống xuống đất bò qua bò lại, thỉnh thoảng cô ấy lại cúi đầu ngửi ngửi, giống như dê kiếm ăn.

“!!!”

“Liễu Liễu?”

Tô Nguyệt Thiền gọi một tiếng.

Tiếc là có vẻ như Liễu Liễu không hề nghe thấy, tiếp tục bò trên xương dê, xương dê bị cô ấy kéo, phát ra những tiếng “Rắc rắc”.

Tô Nguyệt Thiền nhìn xung quanh, đánh mắt ra hiệu với Mâu Bạch Ngự, sau đó nhảy qua.

Cô ấy bắt lấy tay Liễu Liễu, Liễu Liễu lại hoàn toàn không muốn đứng dậy, dùng sức thoát khỏi Tô Nguyệt Thiền, tiếp tục bò trên xương dê.

Tô Nguyệt Thiền trực tiếp cưỡng ép đưa Liễu Liễu ra ngoài.

Liễu Liễu ra sức vùng vẫy, Mộc Đồng tiến lên trợ giúp giữ một tay Liễu Liễu lại.

Ngân Tô nhìn chằm chằm mặt Liễu Liễu, Tô Nguyệt Thiền phát hiện ánh mắt của Ngân Tô thì nhìn theo, lúc này mới phát hiện mắt của Liễu Liễu đã biến thành đồng tử ngang.

Mắt người biến thành đồng tử ngang, cảm giác vô cùng rợn người.

“Cái đó…” Trần Thanh Diệc giật mình.

Tô Nguyệt Thiền tỉnh táo giơ tay lên, tát hai phát lên mặt Liễu Liễu.

Liễu Liễu hít một hơi, đau đến run giọng: “Đội trưởng… Sao chị lại đánh em? Đau quá…”

“Vừa nãy em làm gì?”

“… Em nghỉ ngơi thôi.” Liễu Liễu nói xong mới phát hiện mình bị giữ lại, hơn nữa vị trí lúc này của cô ấy khác lúc trước.

Liễu Liễu ý thức được chuyện gì xảy ra, vẻ mặt biến đổi.

Cô ấy nhanh chóng nhớ lại những chuyện mình đã trải qua, đưa ra một khả năng: “Hôm nay em giết người phụ nữ kia, trong một thoáng em nhìn thấy mắt bà ta biến thành đồng tử ngang, sau đó thi thể của bà ta biến mất… Không phải là vì chuyện đó chứ?”

Ngân Tô giết ‘dê’, Trần Thanh Diệc giết Cao Toàn Minh, Cam Tiểu Tinh giết Dương Đại Phong, tất cả bọn họ đều không có chuyện gì.

Duy chỉ có mình cô ấy bây giờ xảy ra chuyện…

“Có thể lắm.” Tô Nguyệt Thiền nói: “Hành vi vừa rồi của em trông rất giống dê, nếu bọn chị không gọi em thì rất có thể cuối cùng em sẽ thực sự biến thành dê.”

May mà còn có thể đánh thức được.

Có lẽ vẫn chưa quá nghiêm trọng.

Thế là Liễu Liễu bị đồng đội đổ cho hai lọ thuốc.

“Không phải kỹ năng thiên phú của cô ấy là hệ trị liệu sao?” Ngân Tô suy nghĩ gì đó: “Không tự trị liệu được cho mình hả?”

Tô Nguyệt Thiền không biết Ngân Tô hỏi cái này làm gì nhưng cô ấy vẫn nghiêm túc trả lời: “Đó là thuốc thanh trừ ô nhiễm, kỹ năng của Liễu Liễu không thanh trừ ô nhiễm được. Gần như kỹ năng của hệ trị liệu đều không có năng lực đó.”

“Cái đó, vẫn có người có đúng không?”

“Ừm, nhưng mà rất rất hiếm.” Tô Nguyệt Thiền nói: “Tôi chỉ biết một người, danh hiệu là ‘Vu Y’.”

Bình Luận (0)
Comment