Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 550

Edit: Sơ

Beta: Wendy, Yan

Tình trạng bất ngờ của Liễu Liễu khiến tất cả mọi người không còn dám lơ là nữa, sau nửa đêm gần như không có ai ngủ.

Ngân Tô còn tưởng rằng sau nửa đêm sẽ xuất hiện vài người bạn, kết quả lại chẳng đợi được gì.

Tô Nguyệt Thiền nhắc nhở mọi người: “Khoảng thời gian kế tiếp một tổ hai người phải hành động chung với nhau, đừng để lạc nhau.”

“Rõ.”

Bọn họ tự tiến hành phân tổ.

Trần Thanh Diệc với Nhung Trang một tổ, Nhung Trang đánh đấm khá được, Trần Thanh Diệc có kỹ năng phục chế tuy không đánh giỏi được như vậy nhưng anh ta có thể liên tục sản xuất vũ khí.

Mâu Bạch Ngự với Liễu Liễu một tổ, Liễu Liễu là cô bé da giòn, cần người có giá trị vũ lực cao bảo vệ.

Mộc Đồng với Cam Tiểu Tinh một tổ.

Cuối cùng là Tô Nguyệt Thiền với Ngân Tô một tổ.

Mặc dù là thành viên của hai đội khác nhau nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ hợp tác cùng vào phó bản nên giữa họ vẫn có độ ăn ý nhất định.

Ngân Tô thì sao cũng được, ai cũng như nhau.

***
***

Trời dần sáng nhưng không có ai tới kho lúa thả bọn họ ra ngoài.

Dường như thôn dân đã hoàn toàn quên mất bọn họ.

Tự kiểm điểm một buổi tối còn chưa đủ hả, đây là muốn nhốt bọn họ mấy ngày?

“Nếu không thì chúng ta thử mở khóa, tự mình ra ngoài luôn đi?” Trần Thanh Diệc đề nghị: “Có lẽ có thể mở được cánh cửa này.”

Mâu Bạch Ngự còn chưa lên tiếng, Ngân Tô đã nói trước: “Ra làm gì, trong này rất an toàn.”

“Nhưng mà…”

Trần Thanh Diệc nhớ tới đội chó săn vẫn còn chưa về thôn, manh mối có thể tìm được trong thôn cơ bản đều đã tìm được hết.

Bây giờ trọng điểm là đội chó săn kia.

Đêm nay đội chó săn mới về…

Nên quả thực hiện giờ bọn họ ra ngoài cũng chẳng có chuyện gì.

Liễu Liễu chủ động nói: “Tôi thả côn trùng ra xem tình hình trong thôn thế nào.”

Tuy kho lúa rất kín nhưng muốn tìm một khe hở để cho côn trùng bay ra thì vẫn có thể tìm được.

Ngân Tô tò mò nhìn Liễu Liễu điều khiển con côn trùng nhỏ kia rời khỏi kho lúa: “Đó là con gì thế?”

“Là một loại cổ độc có chứa loại độc tố gây tê liệt, hồi đầu tôi dùng nó khi trị liệu.” Liễu Liễu: “Nhưng sau này tôi phát hiện thị giác của nó kết nối với thị giác của tôi, hơn nữa độc tố của nó còn có thể làm tê liệt NPC trong một khoảng thời gian ngắn, như vậy thì tôi sẽ dễ dàng g**t ch*t NPC hơn.”

Nói tới đoạn sau Liễu Liễu có chút ngượng ngùng, thực lực của cô ấy không tốt lắm, vẫn cần phải có đồng đội bảo vệ.

Nhưng là người chơi hệ trị liệu, cô ấy cũng chẳng còn cách nào, phần lớn người chơi hệ trị liệu đều như vậy.

Năng lực trị liệu càng mạnh thì người chơi sẽ càng yếu, có lẽ đó chính là ‘công bằng’ của trò chơi.

Ngân Tô đã hiểu: “Theo dõi cộng gây tê à.”

Liễu Liễu: “À thì… Cũng gần như là vậy.”

Quan trọng là nó nhỏ, gần như không khiến NPC chú ý.

“Bắt ở đâu vậy?”

“Cái đó… Trong một phó bản tên là ‘Cổ’.” Liễu Liễu nói: “Là một phó bản cấp S.”

Cấp S, độ khó cấp địa ngục.

Ngân Tô gật đầu, có cơ hội cô cũng phải đi bắt một con.

Liễu Liễu lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng loại côn trùng này chỉ có người chơi hệ trị liệu mới dùng được.”

Ngân Tô: “…”

Ngân Tô âm thầm loại phó bản này ra khỏi danh sách.

Liễu Liễu nhanh chóng thuật lại những gì mình nhìn thấy thông qua con côn trùng kia: “Kỳ lạ, giờ này rồi mà sao không thấy thôn dân nào hết vậy?”

Liễu Liễu chỉ điều khiến được con côn trùng nhỏ kia trong một phạm vi nhất định nên con côn trùng nhỏ kia chỉ có thể đi vong quanh kho lúa. Hôm qua gần kho lúa vẫn có thôn dân ở lại nhưng giờ không thấy ai hết.

Vào giờ này ngày hôm qua bọn họ đã thấy thôn dân qua lại.

Vào đúng lúc này, Tô Nguyệt Thiền ngồi bên cạnh Ngân Tô đột nhiên đứng bật dậy, vài cây đinh thép trong lòng bàn tay cô ấy b*n r*, ghim thẳng vào vách tường.

Một bóng sáng màu đỏ chợt lóe lên, lao vào lòng Ngân Tô.

Tô Nguyệt Thiền vung tay, đinh thép ghim trên tường rút ra, bay lại về bên người Tô Nguyệt Thiền rồi bay xung quanh cô ấy.

“Tô tiểu thư…”

Ngân Tô đưa tay ra: “Không sao, là một người bạn nhỏ thôi.”

Đại Lăng vùi đầu trong lòng Ngân Tô, tủi thân nói: “Chị ơi, người kia hung dữ quá, em có thể biến cô ta thành bé gấu của em không?”

Đinh thép vừa thu lại vào trong tay Tô Nguyệt Thiền lại bay lên, cảnh giác nhìn chằm chằm cô bé áo đỏ.

Ngân Tô vỗ một cái lên đầu Đại Lăng: “Cái con nhóc này, đừng có ăn nói linh tinh.”

Đại Lăng bĩu bĩu môi, bướng bỉnh liếc nhìn Tô Nguyệt Thiền, ánh mắt kia như là đang nhìn đồ của cô bé vậy.

Ngân Tô: “…”

Nhung Trang nhìn một cái liền nhận ra cô bé trước mặt này, chính là cô bé núp trong bụi cỏ, ôm mặt chạy trốn kia…

“Là cô bé đêm hôm trước.” Nhung Trang thấp giọng nói một câu.

“Không phải căng thẳng đâu, là thú cưng nhỏ tôi nuôi thôi.” Mẹ Tô bất đắc dĩ bảo những người khác không cần phải đề phòng như vậy: “Không làm mấy người bị thương đâu.”

“…”

Thú cưng nhỏ?

Quái vật sao?

Đêm hôm ngồi trong bụi cỏ cười hì hì hỏi ‘Anh ơi, anh tới tìm em chơi…’ thì có thể là thú cưng bình thường gì chứ?

Nghiêm Nguyên Thanh cũng không nói là cô có thú cưng như vậy mà!!

Ngân Tô tóm cổ áo Đạo Lăng xách cô bé ra, nhìn một lượt từ đầu đến chân cô bé: “Bé gấu của nhóc đâu? Chưa bắt được à?”

Cứ tưởng là có thể bắt được trưởng thôn là cô được lên làm trưởng thôn rồi.

Không ngờ lại vô dụng như vậy…

Mọi người: “…”

Đợi đã… Bé gấu? Bắt bé gấu gì cơ?

Trong phó bản này có gấu hả? Vừa rồi hình như cô nhóc kia nói muốn biến đội trưởng thành bé gấu của mình nhỉ?!

Mọi người lập tức hiểu ra, vội vàng lùi lại hai bước, cách xa con quái vật nhỏ kia.

Cánh tay Đại Lăng khua lung tung trong không trung, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, đột nhiên nói: “Chị ơi, bọn họ sắp tới giết chị rồi đó ~”

Giọng nói trong trẻo kia không hề có chút lo lắng, tràn ngập vẻ ngây thơ, vui sướng.

Cứ như đây là một chuyện vui vậy.

Ngân Tô mặt không đổi sắc: “Ai muốn tới giết chị?”

“Là mấy người bên ngoài á.” Đại Lăng vui vẻ nói: “Bọn họ nói phải giết hết tất cả mọi người, như vậy thì mới có thể làm cho cái gì… Cái gì mà Dê Thần ấy bớt giận. Hì hì hì, chị ơi, đợi bọn chúng tới, chúng ta biến hết bọn họ thành bé gấu được không?”

Dê Thần bớt giận?

Lấy bọn họ ra hiến tế sao?

Được, được lắm! Những chuyện con người không bao giờ làm thì bọn họ lại thích làm!

“Rầm…”

Ngoài cửa kho lúa vang lên tiếng xích sắt va chạm.

Có người tới.

Sau vài tiếng xích sắt va chạm, cửa kho lúa nhanh chóng được mở ra, ánh sáng cũng ùa vào trong kho lúa tối tăm.

Có vài bóng người đứng ngoài cửa, dáng vẻ cao lớn.

Người dẫn đầu không phải trưởng thôn mà là mấy thôn dân Giáp Ất Bính Đinh hay đi theo trưởng thôn.

“Mấy đứa chúng mày, đi theo tao.” Thôn dân Giáp quát lớn một tiếng.

“Đi đâu cơ?” Ngân Tô ngồi im bất động: “Cháu cảm thấy ở đây rất tốt.”

“Bảo chúng mày đi thì đi đi, nói nhiều như vậy làm gì?” Thôn dân Giáp trầm mặt, giọng điệu khó chịu: “Mau cút ra đây, đừng để bọn tao phải mạnh tay.”

“Két…”

“Pằng!”

Cơ thể thôn dân Giáp cứng đờ, chầm chậm cúi đầu xuống nhìn ngực mình, máu từ ngực tuôn ra, màu sắc chói mắt kia dần nhuốm lên vẻ khó tin nơi đáy mắt thôn dân Giáp.

Cơ thể ông ta từ từ đổ ra sau.

Những thôn dân khác không kịp phản ứng, mãi cho tới khi cơ thể thôn dân Giáp đập xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề, bọn họ mới bừng tỉnh lại.

Họng súng đen sì chĩa thẳng vào họ.

Đám thôn dân vô thức muốn bỏ chạy.

“Đứng lại.”

Dưới chân thôn dân như mọc rễ, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Một luồng sức mạnh kéo bọn họ vào trong kho lúa, cửa kho lúa ‘Ầm’ một tiếng đóng lại.

Bình Luận (0)
Comment