Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 552

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

Ngân Tô dẫn theo những người khác bắt được vài NPC trong thôn, hỏi vị trí của trưởng thôn rồi mang người qua đó.

Trưởng thôn bên kia thấy người đi mãi không về, đang định gọi người qua xem thử, mới ngẩng đầu lên đã thấy một đội ngũ đang đi về phía bọn họ.

Cô gái dẫn đầu vác súng đi rất nghênh ngang, áo khoác đen tung bay theo từng bước đi của cô.

“Chào buổi sáng nha ông trưởng thôn.”

Cô gái rút tay đang đút trong túi ra, vẫy tay chào trưởng thôn.

“Trưởng… Trưởng thôn…” Thôn dân lắp bắp nói: “Sao tôi cứ cảm thấy… Là lạ thế nào ấy? Đám Quý An đâu?”

Đám ranh con này sao lại tự mò tới đây?

Người đi gọi cũng chẳng thấy ai!

Trưởng thôn nhíu mày, rất là bất mãn với phản ứng của thôn dân, lên tiếng khiển trách: “Cậu sợ cái gì?”

Thôn dân vô thức nói: “Trong tay Dương Kiều có súng…”

Con ranh chết tiệt này giết dê cứ phải gọi là vô cùng gọn gàng, lưu loát, nhỡ đâu nó cướp cò thì phải làm sao?

Trưởng thôn có vẻ như không thể nhìn nổi cái dáng vẻ sợ hãi của thôn dân: “Trong súng của nó được mấy viên đạn, trong cái dáng vẻ sợ sệt của cậu đi kìa.”

Thôn dân: “…”

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngân Tô bên kia đã chạy tới trước.

Ngoại trừ mấy đứa trẻ ranh phá phách ra thì còn vài đứa trẻ trong thôn, bọn nó cúi thấp đầu, im lặng đi theo.

“Phi Phi?”

“Hổ Tử nhà tôi sao lại đi theo đám chúng nó rồi?”

“Dương Kiều đang làm gì…”

Đám thôn dân đều nhận ra đám NPC đi theo sau lưng Ngân Tô là ai.

***
***

Ánh mắt Ngân Tô đảo qua người trưởng thôn và đám thôn dân có mặt ở đây.

Trong đám thôn dân có mặt ở đây không có thôn dân là người nhà tạm thời của bọn họ, không biết là cố ý không tới hay là trưởng thôn không thông báo cho bọn họ.

Trên đường tới bọn họ thảo luận về gia đình tạm thời của mình, phần lớn đều là gia đình đơn thân.

Một vài người có đủ cả ba lẫn mẹ thì trong nhà cũng có anh chị em.

Trong thôn không có hiện tượng trọng nam khinh nữ nhưng trong hai ngày ở chung, bọn họ phát hiện ‘ba mẹ’ họ đối xử với họ không tốt.

Vậy nên bọn họ rất có thể cũng là ‘dê’, chỉ là bọn họ được thôn dân nhận nuôi tạm thời trở thành ‘người’ trong thôn.

“Sao lại là mấy đứa?” Trưởng thôn bình tĩnh, tỉnh táo lên tiếng: “Nhóm chú Quý An đâu?”

“Mấy chú ấy mệt, đi nghỉ rồi.” Ngân Tô chẳng thèm để ý, tùy tiện bịa bừa một lý do rồi nhanh chóng tiến thằng vào vấn đề chính: “Trưởng thôn, cháu nghe nói ông cần người hiến tế.”

Trưởng thôn: “…”

Đám Dương Quý An xảy ra chuyện gì rồi? Không phải bảo bọn họ lừa người tới…

Ngân Tô thở dài một tiếng: “Thôn dân ba tốt như cháu đương nhiên phải san sẻ ưu phiền cùng với trưởng thôn và dân làng rồi. Ông nhìn xem, cháu mang tế phẩm tới cho ông rồi nè.”

Cô hơi nghiêng người, để lộ ra đám NPC sau lưng.

“???”

Nó đang nói cái thứ quỷ quái gì vậy?!

“Nhị Oa Tử!!” Trong nhóm thôn dân có người sợ hãi kêu lên, trực tiếp xông ra, muốn kéo người qua.

“Pằng!”

Một viên đạn găm thẳng vào đùi thôn dân khiến thôn dân kia quỳ rạp xuống đất.

Những thôn dân khác đi theo cũng bị dọa sợ, lùi lại.

Mà người khởi xướng lại cười rộ lên: “Cũng đã qua tết rồi, chú không cần phải làm lễ lớn như vậy đâu, mau đứng dậy đi.”

Trái tim trưởng thôn giật thót, điên cuồng đập thình thịch khi nghe thấy tiếng súng kia: “Dương Kiều, cháu làm gì đấy!!”

Ngân Tô nhìn trưởng thôn: “Cháu đang cống hiến cho thôn mình đó, ông nhìn xem, cháu đóng góp nhiều tế phẩm chưa này.”

“…”

Đó là đóng góp của mày hả?!

“Dương Kiều đồ điên kia, mày mau thả Nhị Oa nhà tao ra!” Thôn dân bị bắn trúng chân nằm dưới đất cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cắn răng tức giận mắng.

“Dương Kiều, mày đứng có làm bừa, mau thả mấy đứa nó ra.”

“Hổ Tử… Con mau qua đây.”

Đám NPC kia cũng không bị trói tay trói chân gì, đám Dương Kiều cũng chỉ vây bọn nó vào giữa nhưng vẫn để lộ khe hở rất lớn, muốn chạy ra cũng không khó.

Đám thôn dân gọi tên của bọn nó, muốn bọn nó chạy ra.

Nhưng đám NPC này lại như không nghe thấy.

Muốn tiến lên cướp người nhưng lại sợ vũ khí trong tay Ngân Tô, vậy nên họ chỉ có thể đứng ở đối diện, lo lắng suông.

“Súng trong tay nó hẳn là chỉ còn lại hai viên đạn nữa thôi, nghĩ cách để nó dùng…” Thôn dân nào đó nghĩ ra một cách tốt: “Không có súng, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ nó chắc?”

“Khiến nó dùng thế nào?”

“Thu hút sự chú ý của nó, để nó nổ súng…”

“Ai làm?”

Phía trước vẫn còn một người nằm đó, đám thôn dân cũng không dám cứ vậy mà lao lên.

Nhưng mà…

“Chúng ta nhiều người như vậy, nó chỉ có mỗi một khẩu súng, mọi người cùng nhau tiến lên, thu hút sự chú ý của nó…”

“Đúng, chúng ta còn sợ một con ranh con như nó sao?”

“Nếu không giải quyết vấn đề này, kiểu gì chúng ta sẽ bị nó uy h**p mãi như vậy.”

“Không thể tiếp tục như vậy nữa, liều mạng với con ranh này…”

Sau vài phút bàn bạc ngắn ngủi, có vẻ như cuối cùng đám thôn dân này cũng đưa ra được quyết định, bọn họ đồng thời lao về phía Ngân Tô.

“Các chú các bác nhiệt tình như vậy làm gì.” Ngân Tô thở dài, giơ vũ khí lên liền bắn hai phát.

Thôn dân chạy trước ngã xuống.

Thôn dân không ngờ Ngân Tô lại bắn chuẩn như vậy, hai phát trúng cả hai, vô thức dừng lại.

Nhưng một giây sau, có thôn dân cao giọng hô: “Nó hết đạn rồi!”

Đám thôn dân nghe thấy vậy, bước chân đang lùi lại lập tức tiến lên, bọn họ phải bắt cho bằng được con ranh chết tiệt này!

Nhưng vừa chạy lên thì bọn họ lại nghe thấy một tiếng cười khẽ kỳ dị, sau đó ‘Két’ một tiếng.

Bọn họ nhìn thấy cô gái đối diện lại lần nữa giơ súng lại.

“Pằng!”

Tiếng súng vang lên.

Ngay chính giữa ấn đường thôn dân chạy đầu tiên xuất hiện một điểm đỏ, viên đạn xuyên qua đầu ông ta, sượt qua má của một thôn dân chạy đằng sau.

“…”

Không phải… Hết đạn rồi sao?

Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, đám thôn dân đang lao đầu chạy về phía trước không kịp dừng lại, vẫn tiếp tục lao lên.

Tiếng gió gào thét lướt qua bên tai, bọn họ lại lần nữa nghe thấy tiếng súng vang lên.

“A!”

“Không phải nó hết đạn rồi ao?”

Đám thôn dân kêu thảm một tiếng, điên cuồng lùi lại bỏ chạy.

***
***

Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi thuốc súng.

Đám thôn dân chạy tới bên cạnh trưởng thôn, vẻ mặt người nào trông cũng vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Ngân Tô.

Rõ ràng nó chỉ còn lại ba viên đạn… Là ai, là ai cho nó đạn.

“Trông các chú các bác có vẻ đã bình tĩnh lại rồi nhỉ.” Ngân Tô sâu xa lên tiếng: “Cái thôn này đúng là không có cháu là không được mà.”

Thôn dân: “…”

Người chơi: “…”

Có thể không bình tĩnh được sao? Đều đã chết người rồi đấy!!

“Dương Kiều, sao mày lại dám giết người!” Có người chất vấn.

“Có gì mà không dám, không phải vẫn còn bày ở đây hay sao?” Dường như Ngân Tô nghĩ ra ý kiến hay nào đó: “Nếu không thì cháu lại giết thêm một người cho mọi người xem nhé?”

“…”

“Trưởng thôn!”

Ấn đường trưởng thôn nhảy dựng, cố nén cơn giận: “Dương Kiều, bọn họ đều là bề trên nhìn mày lớn lên, sao mày dám…”

Ngân Tô: “Đúng vậy nha, nhìn cháu lớn lên mà còn muốn đưa cháu đi hiến tế, chứng tỏ bọn họ không coi cháu là con cháu.”

Trưởng thôn: “…”

“Yêu là phải đến từ hai phía, nếu bọn họ không thương yêu cháu vậy thì cháu cũng chỉ đánh để họ chết đi thôi.” Ngân Tô hơi dừng lại, nhìn chằm chằm trưởng thôn: “Trưởng thôn, ông có yêu thương cháu không?”

Trưởng thôn: “…”

Ông ta yêu thương cái con khỉ mốc ấy!

Trong tay Ngân Tô vẫn cầm vũ khí, không biết còn bao nhiêu đạn, cái tư thế mỗi người một viên kia của cô khiến trưởng thôn không dám để cho thôn dân tiếp tục mạo hiểm.

Ngân Tô: “Cháu thấy tất cả mọi người đều bình tĩnh lại rồi, chúng ta tiếp tục tâm sự vấn đề tế phẩm nhé?”

Bình Luận (0)
Comment