Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 553

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

Tế phẩm…

Nhìn đám trẻ vẫn không có chút phản ứng nào kia, đáy lòng thôn dân run rẩy, Dương Kiều làm gì với bọn nó rồi?

Tại sao bọn nó không có chút phản ứng nào hết.

“Đợi đội chó săn trở về.” Đám thôn dân không vui, muốn kéo dài: “Dù sao tối nay bọn họ cũng về.”

“Đúng đúng đúng… Tối nay đội chó săn trở về, đợi đến tối là được, không vội chút thời gian này.”

“Tôi đồng ý, đợi đội chó săn…”

“Thế sao mà được.” Ngân Tô ngắt lời thôn dân, đồng thời ném ra một đối tượng bọn họ đều sợ: “Mọi người không sợ Dê Thần tới tìm mọi người gây chuyện sao?”

“…”

Cô vừa nhắc tới hai chữ Dê Thần này, đám thôn dân lập tức yên lặng.

Ngay cả trưởng thôn cũng lộ ra vẻ kỳ lạ, vừa giống sợ hãi lại vừa như lo lắng.

Dê Thần…

Không phải bọn họ cũng là vì Dê Thần nên mới…

“Người thì cháu cũng đã chọn xong cho mọi người rồi, cống hiến cho thôn là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, các chú các bác đừng giác ngộ thấp như vậy, vì một tương lai tốt đẹp cho thôn chúng ta, không thể tránh được chuyện hy sinh.”

Đám thôn dân không đáp lời.

Ngân Tô ra vẻ cụ non lắc đầu: “Các chú các bác đấy, còn không bằng đám trẻ bọn họ, bọn họ còn giác ngộ cao hơn cả các chú các bác.”

Ngân Tô quay đầu nhìn đám NPC sau lưng: “Mọi người có nguyện ý hy sinh vì thôn chúng ta không?”

Đám NPC yên lặng không nói một lời nghe thấy Ngân Tô nói vậy lại chậm rãi ngẩng đầu lên, đồng thanh nói: “Chúng tôi nguyện ý cống hiến vì thôn.”

Ngân Tô: “Được! Thôn Dương chúng ta sẽ vĩnh viễn khắc ghi sự hi sinh của mọi người!”

“Không được… Không được!! Phi Phi không được! Phi Phi con đừng nói bậy bạ!”

Ngân Tô lạnh giọng: “Bọn họ đồng ý rồi mà chú còn không đồng ý. À, chú muốn chọc giận Dê Thần, khiến cho tất cả mọi người đều không được yên ổn đúng không? Sao chú lại độc ác như vậy!”

“Tao…”

Ngân Tô giống như thôn dân ba tốt, một lòng lo nghĩ vì thôn: “Tất cả mọi người đều sống ở thôn Dương, cống hiến cho thôn không phải là chuyện nên làm sao? Chú cảm thấy chú chỉ cần hưởng thụ mà không cần trả giá gì sao?”

Có một vài thôn dân dường như là đã phát hiện ra gì đó, bọn họ nháy mắt với người bên cạnh.

Đám thôn dân không có con bị bắt ở đây nhanh chóng bị lời của Ngân Tô lôi kéo, vô thức nhìn về phía thôn dân không nói được nên lời kia.

“Mấy người nhìn tôi làm cái gì, tôi không có ý đó…” Thôn dân không hiểu tại sao mình lại biến thành kẻ ác, kẻ giết người không phải Dương Kiều sao?

Kẻ độc ác là Dương Kiều!!

Nó giết nhiều thôn dân như vậy mà!!

“Trưởng thôn, không được, Phi Phi là mạng sống của tôi…” Thôn dân chen đến cạnh người trưởng thôn: “Trưởng thôn không được nghe Dương Kiều, chúng ta có thể chờ đội chó săn trở về.”

Trưởng thôn nhìn chằm chằm Ngân Tô, như là muốn nhìn thủng ra một cái lỗ trên người cô.

Một hồi lâu sau, cuối cùng trưởng thôn cũng lên tiếng: “Nếu Dương Kiều đã chọn xong tế phẩm, vậy thì chọn bọn họ đi.”

Trưởng thôn nhấn mạnh hai chữ ‘Dương Kiều’, có vẻ như là muốn thôn dân hiểu là cô cầm vũ khí ép ông ta đưa ra lựa chọn.

Chuyện này không liên quan gì tới trưởng thôn là ông ta.

Có oán có hận gì thì đi tìm Dương Kiều.

“Không!”

Những thôn dân khác giữ chặt thôn dân muốn xông lên kia, không biết là thật sự quan tâm hay làm ra vẻ, quát lớn: “Không muốn sống nữa à? Dương Kiều thật sự biết bắn súng đấy!!”

Ngân Tô không để ý tới thôn dân đang gào thét, nói với trưởng thôn: “Vậy thì bắt đầu thôi.’’

Trưởng thôn: “…”

Trưởng thôn trầm mặt xoay người sang chỗ khác, bảo thôn dân khác chuẩn bị bắt đầu.

Đám người chơi đứng sau Ngân Tô không nói được một lời nào: “…”

Giá trị vũ lực của thôn Dương hình như… Là món vũ khí kia.

Vậy nên chỉ cần lúc đầu cướp được vũ khí đó, phó bản này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Bởi vì NPC sẽ nghe lời ‘Đề nghị’ của người giữ vũ khí.

Trong tay bọn họ có vũ khí, cũng thường xuyên uy h**p NPC nhưng hình như hiệu quả không bằng được Tô tiểu thư… Đám NPC kia lúc nào cũng nói vớ nói vẩn lừa gạt bọn họ, tìm được cơ hội là sẽ phản bội.

“Có phải vì món vũ khí kia là thứ ở trong phó bản, thôn dân hiểu rõ uy lực của nó. Còn đối với vũ khí ngoại lai, mặc dù bọn họ biết là nguy hiểm nhưng sẽ không sợ như vậy.”

Ví dụ như khẩu súng kia, bọn họ sợ nó.

Cộng với những chuyện hai ngày nay đã dọa cho đám NPC kia sợ khiếp vía nên vừa rồi mới thuận lợi ép trưởng thôn đổi người được chọn.

Bọn họ chỉ tán gẫu vài câu chứ không phân tích kỹ, dù sao hiện tại vẫn còn chuyện phải làm.

***
***

Trưởng thôn mang người ùn ùn kéo đến hang.

Ngân Tô không giao NPC bị bắt tới cho trưởng thôn mà để cho đám Tô Nguyệt Thiền tự trông coi.

Đối với sự uy h**p của vũ lực, trưởng thôn cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lấy mấy cái bao tải ra, bảo Ngân Tô trùm đầu mấy NPC kia lại.

Một đường đưa bọn họ tới hang.

Có thôn dân lấy cái thang giấu trong bụi cỏ bên cạnh ra, thả xuống, các thôn dân lần lượt trèo xuống hang.

Ngân Tô nhìn thấy bức tượng đầu dê thân người mà Tô Nguyệt Thiền nhắc tới.

Ngân Tô tát một cái lên mặt thôn dân bên cạnh.

Âm thanh lanh lảnh vọng lại trong hang động, tất cả thôn dân đều nhìn qua, Ngân Tô nhẹ tênh nói: “Có con muỗi.”

Thôn dân bị đánh nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình, quả thật trong lòng bàn tay cô có một con muỗi.

“…”

Nhưng cũng đâu cần phải đánh mạnh như vậy?

Ông ta cảm thấy cả hàm răng sắp rụng hết rồi đây này.

Ngân Tô đánh NPC xong thì quay đầu quan sát bức tượng kia.

【Tượng đầu dê thân người.】

Vẫn chỉ là một bức tượng bình thường.

Trưởng thôn gọi người tới bắt đầu dọn dẹp xung quanh —— Mặc dù cũng không bẩn lắm.

Nhưng có vẻ như trưởng thôn rất để ý tới vấn đề này, dọn sạch sẽ xung quanh bức tượng, quy trình kế tiếp không khác cúng tế là mấy.

Ngân Tô chỉ là nhìn chằm chằm bọn họ, cũng không tham dự.

Cô cầm vũ khí đứng một bên hệt như lính gác, trưởng thôn giận nhưng chẳng dám nói gì, chỉ có thể nén giận, ấm ức thực hiện nghi lễ hiến tế.

Tới bước cuối cùng…

Trưởng thôn lấy một con dao mổ dê ra, con dao sắc bén phản chiếu ánh trắng lạnh lẽo, tia sáng kia chiếu lên bức tượng, chia năm xẻ bảy bức tượng kia ra.

***
***

Tô Nguyệt Thiền lạnh lùng nhìn NPC ngã xuống đất.

Người trong phó bản cũng chỉ là một bầy quái vật. Sau khi cô ấy vượt qua vô số phó bản sẽ không đồng cảm với bọn họ.

Đồng cảm với những quái vật này sẽ chỉ hại chết chính mình, hại chết đồng đội của mình.

Sau khi kết thúc nghi lễ hiến tế, trưởng thôn không mang đám NPC kia đi mà để bọn chúng lại hang động.

Có lẽ nghi lễ này đã được cử hành rất nhiều lần nhưng lại không phát hiện bất kỳ một bộ hài cốt nào trong hang động.

Những bộ hài cốt đó đi đâu rồi?

Là bị Dê Thần mà bọn họ thờ phụng ăn rồi sao?

Sau khi trèo lên thoát khỏi hang động, cái thang đã được thôn dân cất đi. Đứng từ trên hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên dưới cái hang.

Trưởng thôn đứng bên cạnh canh giữ, thúc giục thôn dân rời đi.

Nhìn có vẻ như ông ta muốn để người lại trông coi.

Ngân Tô với đám người Tô Nguyệt Thiền cũng chỉ có thể rời đi trước.

Ngân Tô dặn dò bọn họ: “Buổi tối chờ trước cửa thôn, chặn đội chó săn lại.”

“Trưởng thôn sẽ phải phái người tới tiếp ứng.”

“Không sao, tôi có thuyền, mấy người có thể chặn bọn họ dưới nước.” Sương mù bao quanh phó bản lần này cách rất xa, có một ngã rẽ trước khi cập bến, bọn họ có thể chặn thuyền ở đó, có không gian hành động.

Mọi người: “…”

Cô là cái hộp bách bảo gì vậy!

Bình Luận (0)
Comment