Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 556

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

Dương Đại Phú nói đội chó săn phụ trách mang dê từ bên ngoài về, phần lớn dê sẽ bị phân chia cho thôn dân, để bọn họ nuôi dưỡng, đợi đến mùa thu hoạch.

Nhưng nếu thôn dân có nhu cầu, đội chó săn cũng sẽ dẫn người từ bên ngoài về.

Dựa theo lời của Dương Đại Phú, thứ đội chó săn mang về chính là dê, ít nhất thì trong mắt thôn dân là dê.

Nhưng nếu thôn dân đặc biệt yêu cầu thì trong mắt họ chính là dáng vẻ của con người.

Mà thôn dân muốn còn phải dùng danh sách phân chia để đổi.

Hạ Tú Mai chính là do Dương Đại Phú đổi lấy.

Có vẻ như Dương Đại Phú không biết dê đội chó săn mang về là người. Trong nhận thức của ông ta, dê đội chó săn mang về là dê, người là người, bọn họ không giống nhau.

Nhưng dựa theo manh mối trước mắt, dê đội chó săn mang về cũng là người…

“Thôn Dương biến thành dáng vẻ như hiện tại từ bao giờ?”

“Từ bao giờ…” Dương Đại Phú nằm sấp trên giường run lẩy bẩy, cố gắng hồi tưởng lại vấn đề này. Một lúc sau ông ta lắc lắc đầu: “Lâu… Lâu lắm rồi.”

Dương Đại Phú không đưa ra được thời gian cụ thể, chỉ có thể dùng từ rất lâu để hình dung.

“Tôi là từ đâu tới?”

“…”

Ánh mắt Dương Đại Phú lảng tránh, có vẻ ông ta lại định giở trò, không quá muốn trả lời vấn đề này.

Đương nhiên cuối cùng Dương Đại Phú vẫn khai ra.

Thỉnh thoảng trong thôn sẽ mang về một vài đứa trẻ, những đứa trẻ này sẽ được thôn dân nhận nuôi, bởi vì sau khi lớn lên, chúng có thể gia nhập đội chó săn… Đúng vậy, bọn họ cũng không muốn để con ruột của mình tham gia đội chó săn.

Sau khi cô vào thôn, Hạ Tú Mai lập tức nhìn trúng cô, liền đưa ra yêu cầu muốn nhận nuôi cô.

Dương Đại Phú lại không quá muốn nuôi con của người khác, ông ta muốn nuôi con của mình.

Tiếc là Hạ Tú Mai mãi vẫn không sinh con, thời gian cứ trôi qua như vậy, cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận đứa con gái hờ này.

“Hạ Tú Mai là con gà mái không biết đẻ trứng!” Dương Đại Phú lại bắt đầu mắng chửi, cảm thấy Hạ Tú Mai không thể nối dõi tông đường cho ông ta, quả thực là tội ác tày trời.

Ngân Tô vô tình cười một tiếng: “Ba à, ba có nghĩ tới chuyện ba mới là người không thể sinh con được không.”

Dương Đại Phú: “…”

Dương Đại Phú nổi giận: “Là cái đồ sao chổi Hạ Tú Mai kia không sinh được con! Cô ta đã không để lại cho tao nổi một đứa con thì thôi, lại còn để lại cái thứ con ghẻ là mày!”

Ngân Tô chậm rãi nhếch môi cười: “Nhưng ba à, giờ ba sắp chết trong tay đứa con ghẻ này rồi đó.”

Tiếng ‘Ba’ kia khiến Dương Đại Phú cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Ngân Tô: “Tên ban đầu của tôi là gì?”

Dương Đại Phú: “Không biết.”

Về điểm này Dương Đại Phú cũng không có nói láo, ông ta thực sự không biết.

Trẻ con sau khi vào thôn đều đổi tên, còn cái tên trước đó của họ là gì hoàn toàn không quan trọng, cũng chẳng có ai nhớ hết.

***
***

Liễu Liễu trở lại nhà cô ấy, ‘ba mẹ’ cô ấy đều ở nhà, vẻ mặt âm trầm ngồi trong sân.

Thấy cô ấy về, gương mặt u ám lập tức biến đổi, đồng thời nghênh đón cô ấy: “Thúy Thúy, cuối cùng con cũng về rồi, con không sao chứ?”

Người phụ nữ kéo tay Liễu Liễu, trong mắt ánh lên vẻ quan tâm.

Liễu Liễu: “… Con không sao.”

“Đều do mẹ vô dụng, không ngăn được bọn họ. Thúy Thúy, con đừng trách mẹ.” Dứt lời, người phụ nữ trước mặt liền bật khóc.

“Tốt rồi tốt rồi, Thúy Thúy trở về là tốt rồi.” Lúc này, người đàn ông bèn lên tiếng, bảo hai người họ mau chóng vào trong: “Đừng đứng đây nữa, mau vào nhà đi.”

Liễu Liễu thậm chí còn chưa kịp lên tiếng đã bị hai người vây quanh đưa vào trong nhà.

Liễu Liễu có chút cảnh giác, trước đó tuy hai người này đối xử với cô ấy không quá tệ nhưng tuyệt đối không hề nhiệt tình như thế này.

Bọn họ định làm gì?

Liễu Liễu nghĩ tới mình vẫn còn chuyện chính nên tạm thời không xảy ra xung đột với bọn họ, đối phó qua loa với bọn họ xong liền tìm cớ quay trở về phòng mình.

Cô ấy đứng sau cửa, kề sát tai lên cửa nghe lén.

Hai người kia vẫn đứng ngoài cửa phòng cô: “Chắc chắn Thúy Thúy bị dọa sợ rồi, để con bé yên lặng một mình đi.”

“Nếu không thì để em làm cho con bé chút thức ăn?”

“Cũng được.”

“Vậy đi thôi, đợi nấu xong chúng ta quay lại xem con bé.”

“…”

Tiếng hai người nói chuyện xa dần, sau đó Liễu Liễu chỉ còn nghe thấy tiếng động truyền tới từ trong sân.

Dường như bọn họ thực sự đi nấu cơm.

Sau khi chắc chắn hai người họ không còn đứng ngoài cửa phòng nữa, cô ấy lập tức mở cửa sổ ra, một bóng người từ bên ngoài lật mình tiến vào.

Mâu Bạch Ngự quét mắt nhìn gian phòng một vòng: “Trước đó cô đã tìm quanh phòng mình chưa?”

“Tìm rồi, không thấy gì hữu dụng.”

“Tìm lại lần nữa xem có bỏ sót gì không.”

“Được.”

Liễu Liễu cùng Mâu Bạch Ngự chia ra mỗi người tìm một nửa, gầm giường cũng kéo lên nhìn hai lần.

Tiếc là vẫn không phát hiện ra thứ gì hữu dụng.

Liễu Liễu: “Còn phải lục soát cả những phòng khác nữa.”

Liễu Liễu đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, NPC ba mẹ của cô ấy đều đang bận rộn trong phòng bếp, không để ý tới bên này.

Chỗ cô ấy cách phòng của bọn họ một gian nhà chính, bên cạnh có một phòng, phòng đó là phòng trống không người ở, dùng để chất mấy thứ đồ vật linh tinh.

“Đi tìm trong phòng của bọn họ trước.” Mâu Bạch Ngự nói.

“Được.”

Liễu Liễu rón rén mở cửa, cùng với Mâu Bạch Ngự vào phòng của NPC ba mẹ, bắt đầu lục tìm trong phòng.

Có cái tủ cũ, lúc mở ra phải vô cùng cẩn thận, nếu không sẽ phát ra tiếng rất lớn.

Bên trong tủ tỏa ra một thứ mùi ẩm mốc, để một vài bộ quần áo kiểu cũ, chất đống một góc, trông có vẻ lộn xộn.

Liễu Liễu kiểm tra hết một lượt, sau đó mở ngăn kéo duy nhất ra.

Trong ngăn kéo để một vài giấy tờ nhưng tiếc là những giấy tờ đó đều không có liên quan gì tới cô ấy.

Khi cô ấy lấy hết đồ ở bên trên ra liền để lộ ra thứ đặt dưới cùng. Hai mắt Liễu Liễu sáng lên, sổ hộ khẩu!

Liễu Liễu lập tức lấy sổ hộ khẩu ra, còn chưa kịp mở ra xem đã nghe thấy giọng của người phụ nữ đột ngột vang lên bên ngoài cửa: “Anh xem rồi nhóm lửa đi, áo em ướt rồi để em đi thay.”

Tiếp đó cửa phòng bị mở ra.

***
***

Người phụ nữ bước vào phòng, bà ta chợt dừng lại sau đó đi về phía tủ quần áo.

Người phụ nữ mở tủ, lấy một bộ quần áo bên trong ra rồi bắt đầu loạt xoạt c** đ*.

Chiếc áo màu vàng đặt ở cuối cùng, rủ xuống mặt đất, một đoạn ngón tay đột nhiên rụt lại vào trong gầm giường.

Liễu Liễu núp dưới gầm giường đầy tro bụi, tập trung chú ý tới tiếng bước chân bên ngoài.

Không biết đội trưởng Mâu trốn ở đâu, Liễu Liễu không nhìn thấy anh ta.

Người phụ nữ mãi không thay xong áo, đi qua đi lại trong phòng, Liễu Liễu bịt kín miệng mũi, không dám thở mạnh.

Vào đúng lúc này, Liễu Liễu đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh.

Trừ lạnh ra còn có… Có người chạm vào lưng cô ấy!

Bàn tay kia chầm chậm nhích dần lên trên, di chuyển tới bả vai cô ấy.

Liễu Liễu ngừng thở, không dám động đậy. Hiện tại thứ kia chỉ mới chạm vào cô ấy, ai biết sau khi động đậy liệu có chọc giận nó không.

Hơn nữa bên ngoài còn có một NPC…

Liễu Liễu lặng lẽ thả côn trùng nhỏ ra, muốn xem thử đằng sau là gì.

Nhưng hình ảnh côn trùng nhỏ truyền cho cô ấy là một vùng đen xì, không thấy gì hết.

Âm thanh bên ngoài hình như đã biến mất.

Cô ấy không nghe thấy tiếng bước chân của người phụ nữ, cũng không nghe thấy tiếng động truyền tới từ bên ngoài gian phòng, bên tai hoàn toàn tĩnh lặng.

Bàn tay trên lưng vẫn đang không ngừng di chuyển lên trên, lúc này đã gần chạm tới vai cô ấy. Qua lớp áo, thậm chí cô ấy còn cảm nhận được bàn tay lạnh như băng kia…

Bình Luận (0)
Comment