Edit: Sơ
Beta: Wendy
Bên tai có thêm một hơi thở, hơi thở tanh hôi lạnh lẽo xẹt qua tay cô ấy, khiến cả người cô ấy phải nổi một lớp da gà.
Thứ kia dường như ghét sát vào bên cạnh cô ấy, vừa vuốt lưng vừa kề bên tai quan sát phản ứng của cô ấy.
“Phù…”
“Phù phù…”
Tiếng hít thở mang theo mùi tanh hôi càng ngày càng nặng nề.
Liễu Liễu lặng lẽ nắm chặt dao giải phẫu trong tay, ngay khi tay của đối phương chuẩn bị chạm vào vai cô ấy thì cô ấy bất ngờ đâm ngược lại ra đằng sau.
Con dao nhỏ rơi vào khoảng không, cô ấy không tiếp tục tấn công nữa mà lăn người ra bên ngoài.
Bình thường thì chỉ cần cô ấy lăn hai vòng là đã ra khỏi gầm giường được rồi.
Thế nhưng cô ấy lăn tận mấy vòng mà vẫn không ra ngoài được, ngay sau đó, cô ấy chợt đụng phải một thứ gì đó.
Một mặt dê đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô ấy.
Gương mặt lông lá, đôi đồng tử ngang quỷ dị chỉ cách cô ấy chừng một ngón tay. Thậm chí cô ấy còn có thể cảm nhận được lông dê cọ qua má, có chút ngứa.
Liễu Liễu cảm giác như gương mặt đó đang cười.
Đáy lòng Liễu Liễu trầm xuống, vung dao giải phẫu lên đâm về phía mặt dê kia.
Nhưng cô ấy lại đâm vào khoảng không.
“Liễu Liễu?”
Giọng của Mâu Bạch Ngự vang lên, cô ấy ngẩng đầu lên liền trông thấy gương mặt của Mâu Bạch Ngự đang ở bên ngoài.
Liễu Liễu lập tức bò ra khỏi gầm giường, sắc mặt trắng bệch.
Mâu Bạch Ngự khẽ nhíu mày: “Sao vậy?”
“Tôi thấy mặt dê.” Liễu Liễu nói: “Nó cách tôi rất gần…”
Mâu Bạch Ngự lại ghé xuống gầm giường xem thử, bên dưới chỉ có bụi, không thấy thứ gì khác.
Liễu Liễu bình tĩnh lại, nói: “Chắc là ô nhiễm, tôi không sao, tiếp tục thôi.”
“Không chịu được nữa thì nói với tôi.”
“Vâng.”
Phòng của NPC ba mẹ cũng không có gì, bọn họ lại đi tới căn phòng để đồ kia.
Trong phòng này, Mâu Bạch Ngự tìm được một vài bộ quần áo cũ, từ trong đống quần áo cũ kia tìm được một chiếc áo kiểu dáng khác hẳn so với những bộ quần áo cũ còn lại.
Đằng sau chiếc áo có in một dòng chữ: “Nhà trẻ Tinh Tinh”.
Trong thôn không có nhà trẻ này, chiếc áo này rất có thể là chiếc áo ‘Thúy Thúy’ đã mặc lúc vào thôn.
***
***
“Thúy Thúy?”
Người phụ nữ bưng một chén cháo, gõ cửa phòng. Đi theo sau là chồng của bà ta, hai người đứng trước cửa phòng, gương mặt không cảm xúc.
“Thúy Thúy, mẹ nấu cháo cho con này, con ăn chút đi.” Giọng của người phụ nữ của dịu dàng vừa hiền lành.
Nhưng trong phòng lại không có chút tiếng động nào hết.
“Thúy Thúy, mở cửa, mẹ đây con.”
Không ai đáp lại.
Người phụ nữ với chồng mình liếc nhìn nhau, bà ta định đẩy cửa ra nhưng cửa lại bị khóa từ bên trong, không mở được.
Bà ta lập tức lùi lại, người chồng tiến lên va mạnh vào cửa, cánh cửa cũ kỹ két một tiếng bị đụng mở ra.
Thế nhưng trong phòng trống rỗng, làm gì còn người nào.
***
***
Liễu Liễu với Mâu Bạch Ngự đã rời đi, cô ấy tận mắt nhìn thấy hai người kia bỏ thêm thứ gì đó vào trong nồi, tuy không biết là thứ gì nhưng tình hình hiện tại của cô ấy đang không ổn, làm gì dám ở lại.
Hai người chưa đi được bao xa đã trông thấy Nhung Trang đang đỡ Trần Thanh Diệc.
“Liễu Liễu.” Nhung Trang trông thấy Liễu Liễu thì vô cùng vui vẻ, vội vàng đỡ Trần Thanh Diệc đi qua.
Trên cổ Trần Thanh Diệc có một vết thương, là một vết chém kéo dài tới tận bả vai, trông vô cùng đáng sợ.
Có thể là đã dùng thuốc nên máu đã ngừng chảy.
Liễu Liễu nhanh chóng sử dụng kỹ năng, ném cho đồng đội cái thuật trị liệu.
Nhân lúc trị liệu, Mâu Bạch Ngự hỏi Nhung Trang: “Sao lại thành ra như vậy?”
“Có thứ gì đó tấn công Trần Thanh Diệc.” Nhung Trang cũng không quá rõ tình hình tấn công cụ thể ra sao, lúc anh ta phát hiện thì trận chiến đã sắp kết thúc rồi, thứ tấn công Trần Thanh Diệc đã chuẩn bị bỏ chạy.
Anh ta vừa đi qua, thứ kia đã vụt chạy biến mất, không thấy tung tích.
“Tượng dê…” Nhung Trang nói ra thứ mình nhìn thấy: “Tôi trông thấy sừng dê.”
Liễu Liễu trị liệu xong, vết thương của Trần Thanh Diệc đã khép lại.
Mâu Bạch Ngự nhìn xung quanh: “Rời khỏi đây trước đã.”
Nói không chừng ba mẹ Thúy Thúy sẽ nhanh chóng đuổi theo, thứ tấn công Trần Thanh Diệc cũng có thể đang núp trong bóng tối, bọn họ ở đây rất không an toàn.
Bốn người nhanh chóng tập hợp lại với ba người Tô Nguyệt Thiền, Cam Tiểu Tinh và Mộc Đồng. Mộc Đồng cũng bị tập kích.
Cũng là dê.
Bọn họ cho rằng sẽ bị thôn dân tấn công, không ngờ tới cuối cùng lại là dê.
Cam Tiểu Tinh: “Xem ra nếu chúng ta đạt được một thành tựu nào đó thì sẽ phát động các cuộc tấn công.”
Còn về phần là thành tựu gì… Có thể là nghi thức hiến tế, cũng có thể là tiến độ manh mối hiện tại của bọn họ.
Bị tấn công là chuyện bọn họ chắc chắn phải trải qua, không thể tránh khỏi.
Bọn họ chỉ có thể tự cẩn thận.
Tô Nguyệt Thiền sau khi chắc chắn Trần Thanh Diệc không có gì đáng ngại mới chuyển sang hỏi những người khác: “Mọi người có tìm được manh mối gì không?”
“Bên phía Liễu Liễu tìm được một chiếc áo cũ, bên trên in nhà trẻ Tinh Tinh nhưng vẫn chưa thể xác nhận thân phận, cần phải có đầu mối khác.”
“Tôi cũng tìm được một tấm hình, bên trên viết một nhũ danh.”
“…”
Những người khác lần lượt nói ra thứ mình phát hiện.
“…”
Người nào cũng tìm được đồ vật có liên quan nhưng tiếc là không đầy đủ tên hoặc là giống Liễu Liễu, là thứ đồ khác có liên quan.
Không có thứ nào có thể trực tiếp chứng minh thân phận của bọn họ.
“Cũng may là có thu hoạch, hôm nay mới là ngày thứ ba, vẫn còn thời gian.” Tô Nguyệt Thiền nói: “Đêm nay trước hết phải giải quyết chuyện của đội chó săn trước đã.”
Trời sắp tối, bọn họ phải chuẩn bị trước.
***
***
Tia sáng cuối cùng lặn xuống đường chân trời, bóng tối bao trùm đáy mắt trưởng thôn. Ông ta nhìn về phía cửa thôn, không nhúc nhích.
Bên cạnh còn có vài thôn dân, bọn họ ngồi dưới mái hiên hút thuốc, khói thuốc mù mịt bay khắp sân.
Trong làn khói lượn lờ, có thôn dân hình như trông thấy một vòng ánh sáng đỏ lóe lên, ông ta giơ tay dụi dụi mắt nhưng kết quả lại không thấy gì hết.
Trường thôn đứng thẳng một hồi lâu như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt chậm rãi quét quanh bốn phía rồi dừng lại một lát ở chỗ đám thôn dân, tựa như đang quan sát cái gì đó.
Đám thôn dân đang tám chuyện, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt trưởng thôn.
Trưởng thôn dạo qua một vòng quanh chỗ ông ta đứng, hình như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhưng ông ta lại không thấy gì hết.
Đúng vào lúc này, một nhóm thôn dân khác bỗng xuất hiện.
Bọn họ có không ít người, hùng hổ chạy đến, chặn cổng lại.
Trưởng thôn nhíu mày, nhìn người đàn ông cao lớn dẫn đầu: “Cao Lương, đã trễ thế này rồi, cậu đưa bọn họ tới chỗ tôi làm gì?”
Cao Lương nhếch miệng, cà lơ phất phơ lên tiếng: “Trưởng thôn à, lúc này tới đương nhiên là vì đội chó săn rồi, không phải bọn họ sắp về rồi sao, tôi định đưa mọi người đi nghênh đón.”
Trưởng thôn giận tái mặt: “Việc này không cần các cậu phải lo, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Cao Lương: “Mọi người ở đây không thấy buồn ngủ, dù sao thì đợi một chút cũng không sao hết, cứ cùng nhau ra cửa thôn nghênh đón đội chó săn thôi.”
“Mấy người đừng có mà làm càn!” Vẻ mặt trưởng thôn ngày càng u ám.
“Sao lại làm càn?” Cao Lương bắt đầu gọi người họ Cao theo sau ông ta: “Mọi người đều muốn góp một phần sức cho thôn, đúng không!”
Thôn dân Cao Lương đưa tới lập tức lên tiếng hưởng ứng, nhao nhao bày tỏ bản thân muốn góp một phần sức cho thôn.
“Lần trước toàn là người họ Dương mấy người đi, lần này cũng nên đến phiên chúng tôi chứ nhỉ?”
“Đúng đấy, trưởng thôn ngài không thể bất công như vậy được.”
“Đêm nay dù nói gì chúng tôi cũng phải đi!”