Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 558

Edit: Sơ

Beta: Wendy 

Người họ Cao chắn chắn là đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, số người họ Cao cũng đông hơn số người họ Dương nên sễ dàng bao vây họ Dương ở trong sân.

Bọn họ không cho trưởng thôn có cơ hội từ chối.

Đêm nay bọn họ hạ quyết tâm phải tới cửa thôn đón tiếp đội chó săn.

Trưởng thôn vô cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể đồng ý để đám người Cao Lương đi theo.

Không đồng ý?

Với cái tư thế của đám Cao Lương, nếu hôm nay không đồng ý thì có lẽ ông ta không thể bước chân ra khỏi ngôi nhà này.

Đêm nay đội chó săn bên kia quan trọng hơn, trưởng thôn không muốn vì chuyện này mà làm ầm ĩ tới mức khó coi.

“Trưởng thôn, có gọi những người khác không?” Thôn dân họ Dương tiến đến bên cạnh trưởng thôn, thấp giọng hỏi dò.

“Đi gọi đi.”

Không biết đám Cao Lương kia muốn làm gì, người của bọn họ không đi, nếu đợi lát nữa xảy ra chuyện gì thì bọn họ tới cả một người giúp cũng không có.

Thôn dân đáp một tiếng, vội vàng đi gọi những người khác.

Trên đường tiến vào cửa thôn, thỉnh thoảng trưởng thôn lại quay đầu nhìn ra đằng sau, thôn dân không biết ông ta đang nhìn cái gì, cũng quay đầu lại nhìn theo.

Đằng sau bọn họ là thôn xóm quen thuộc, không có gì đặc biệt.

“Trưởng thôn, ngài đang nhìn gì vậy?”

“…”

Trưởng thôn cũng không biết mình đang nhìn cái gì, ông ta cứ có cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi ông ta…

Cảm giác rợn tóc gáy.

“Trưởng thôn?”

Trưởng thôn hoàn hồn, nhìn thôn dân bên cạnh: “Cậu không cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta sao?”

“Theo dõi chúng ta?” Thôn dân khó hiểu, chậm rãi lắc đầu: “Không có mà, sao trưởng thôn lại hỏi vậy?”

Chẳng lẽ có thứ gì đó đang theo dõi bọn họ?

Có lẽ trong lòng đã có liên tưởng nào đó, thôn dân cũng cảm thấy kỳ lạ, ánh nhìn chăm chú âm u lạnh lẽo lại kỳ dị, không biết xuất phát từ đầu nhưng rõ ràng là nó có tồn tại.

Thôn dân khẽ run rẩy: “Trưởng thôn… Liệu có phải là Dê Thần không?”

Sắc mặt trưởng thôn lập tức thay đổi.

Thôn dân nhỏ giọng lảm nhảm: “Không phải chứ, hôm nay chúng ta hiến tế rồi mà… Hẳn là Dê Thần đã bớt giận rồi.”

Trưởng thôn cũng cảm thấy không phải Dê Thần, nhưng cảm nhận hiện tại lại khiến trưởng thôn thấy không chắc lắm.

Vào đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy đền thờ của thôn cách đó không xa.

Đêm nay bên trên đền thờ của thôn không treo gì hết, điều này khiến tất cả mọi người đều vô thức thở phào.

Sau khi rời khỏi đền thờ của thôn còn phải đi thêm vài phút nữa mới tới bến tàu.

Nói là bến tàu nhưng thật ra là một vùng đất bằng phẳng trải sỏi. Mặt sông phía xa tĩnh lặng, đội chó sẵn vẫn chưa xuất hiện.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, có thôn dân phát hiện đã quá thời gian trở về bình thường của đội chó săn.

“Trưởng thôn, sao đội chó săn vẫn còn chưa tới?”

Trưởng thôn nào có biết, ông ta nhìn mặt sông đằng xa, lông mày ngày càng nhíu chặt.

Đêm nay nơi nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.

“Trưởng thôn.” Cao Lương mang người tới: “Có chuyện gì vậy? Đã tới giờ rồi mà sao đội chó săn vẫn còn chưa quay trở lại?”

Tâm trạng trưởng thôn vốn đã không tốt, lúc này bị Cao Lương hỏi vậy thì lại càng thêm mất kiên nhẫn: “Tôi không biết.”

Rõ ràng là Cao Lương không tin: “Có phải bởi vì chúng tôi ở đây, trưởng thôn đã thông báo trước cho người của đội chó săn cố ý không xuất hiện không?”

Ánh mắt trưởng thôn sắc bén quét qua: “Cao Lương, cậu đừng có mà ở đây nói hươu nói vượn.”

“Bình thường chỉ cần chờ cùng lắm hai mươi phút là đội chó săn trở về, giờ đã một tiếng đồng hồ rồi mà bọn họ vẫn còn chưa xuất hiện. Trưởng thôn, tôi không thể không nghĩ nhiều.”

Cao Lương nói xong, những thôn dân họ Cao khác cũng lập tức phụ họa.

“Trước đây chúng tôi không tới thì không có chuyện gì, sao hôm nay chúng tôi vừa mới tới đội chó săn đã về muộn như vậy?”

“Không phải là trưởng thôn không muốn cho chúng ta nhìn thấy cảnh đội chó săn trở về đấy chứ?”

“Ngày trước trưởng thôn cũng không muốn cho chúng ta tới, đừng nói là đồ đội chó săn mang về thực tế nhiều hơn những gì mấy người công khai đấy nhé?”

Lời này chẳng khác nào nói rằng trưởng thôn bảo người họ Dương xa lánh người họ Cao.

“Mấy người nói cái gì vậy!” Người họ Dương bên này cũng không nghe nổi nữa: “Cố ý gây rối đúng không?”

“Rõ ràng là mấy người chột dạ!”

“Chúng tôi chột dạ cái gì?” Mấy người đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu, lúc trước không phải chúng tôi thu lưu mấy người thì giờ không biết mấy người còn đang ở trong cái xó xỉnh nào đâu, đừng có đứng đây sủa bậy!”

“Mày chửi ai đấy?”

“Tao chửi cái đám vô ơn chúng mày đấy.”

Thôn dân hai họ càng cãi càng kích động, đã có người bắt đầu động tay động chân. Vào khoảnh khắc thôn dân đầu tiên ngã xuống, mâu thuẫn hoàn toàn bộc phát.

***
***

Bên kia.

Tô Nguyệt Thiền mang người cản đội chó săn lại, bởi vì không thể gây ra động tĩnh lớn nên phải tốn chút thời gian mới có thể bắt được hết người của đội chó săn.

Ngân Tô ngồi trên thuyền, hệt như một giám công nhìn thuyền bên cạnh.

Nhóm Tô Nguyệt Thiền đã lên thuyền kiểm tra.

Đội chó săn có tổng cộng hai chiếc thuyền.

Trên thuyền đắp đầy những tấm bạt không thấm nước vừa dày vừa nặng. Bọn họ lật mấy tấm bạt đó ra, trông thấy thứ bên trong.

Là dê…

Trông chúng có vẻ vô cùng sợ hãi, chen chúc vào một chỗ, hoảng sợ nhìn nhóm người chơi đang tiến vào trong khoang thuyền.

“Sao toàn là dê vậy?” Nhung Trang cảm thấy kỳ lạ, lên tiếng hỏi.

Bọn họ cho rằng sẽ nhìn thấy người…

“Còn con thuyền kia thì sao?”

Mộc Đồng đúng lúc đi tới, đáp: “Bên trên chỉ có một người, còn lại đều là đồ dùng hàng ngày.”

Người kia bị trói, rõ ràng là bị đội chó săn bắt về.

Thôn Dương là một thôn khép kín, đường ra duy nhất chính là con sông này, vậy nên đội chó săn khi đi ra ngoài cũng sẽ mang đồ dùng hàng ngày về.

Mặc dù mọi chuyện không khác suy đoán của bọn họ là mấy nhưng vẫn có chút khác biệt.

Tại sao trên thuyền lại chỉ có một người, còn lại đều là dê? Lần này bọn họ chỉ dẫn theo một người về?

“Không phải trước đó NPC nói lần này bọn họ chỉ đi có nửa tháng thôi sao? Chắc là vì thời gian quá ngắn nên mới chỉ bắt được một người nhỉ?”

Nói vậy cũng khá hợp lý nhưng Mâu Bạch Ngự với Tô Nguyệt Thiền lại cảm thấy mọi chuyện cứ có gì đó không đúng lắm.

Tô Nguyệt Thiền nói thẳng: “Tôi đi gọi Tô tiểu thư.”

Ngân Tô đi theo Tô Nguyệt Thiền lên thuyền. Vừa lên thuyền cô đã liếc nhìn bên trong khoang thuyền, đám dê chen nhau vào một góc.

【Dê Bạch Sơn】

【Dê Bạch Sơn · ?】

【Dê Bạch Sơn】

【Dê Bạch Sơn】

Phần lớn đều là dê, có sáu con dê bị đánh dấu hỏi chấm.

Chắc hẳn dê đánh dấu hỏi chấm là người, nhưng sao bên ngoài thôn họ vẫn trong hình dạng dê?

Hay là nói trong phạm vi sương trắng đều tính là trong thôn?

“Con đó, con đó…” Ngân Tô chỉ vào mấy con dê có vấn đề: “Mấy con đó đều có vấn đề, đưa bọn nó ra trước đi.”

Tô Nguyệt Thiền không biết Ngân Tô phân biệt như thế nào nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp bắt mấy con dê kia ra.

Ngân Tô đưa “Thuốc loại bỏ rào cản giao tiếp” cho bọn họ, để bọn họ tự hỏi.

Còn cô thì vung tay làm chưởng quỹ, về lại thuyền của mình.

Lúc này người của đội chó săn đều đang bị trói lại ở bên trên, Trần Thanh Diệc với Liễu Liễu trông coi bọn họ.

Đội chó săn cũng không nhiều người, chỉ có đúng năm người trong đó có hai người đàn ông. Một người khoảng chừng ba mươi tuổi, còn một người là người trẻ tuổi.

Ba người còn lại đều là nữ gồm một người phụ nữ lớn tuổi và hai cô gái tuổi không chênh nhau lắm.

Lúc này họ đang bị trói lại, miệng cũng bị bịt chặt nên chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn bọn họ.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Ngân Tô ngồi lên ghế đằng trước, âm trầm cười: “Tôi rất thích mắt của mấy người nha, móc ra chắc chắn sẽ rất đẹp.”

NPC: “…”

Trần Thanh Diệc: “???”

Liễu Liễu: “…”

Bình Luận (0)
Comment