Edit: Sơ
Beta: Wendy
Nửa tiếng sau, Mâu Bạch Ngự trở lại thuyền: “Bọn họ đều bị bắt tới từ những nơi khác nhau.”
Vừa rồi trong lúc nói chuyện, Mâu Bạch Ngự phát hiện bọn họ vẫn cho mình là người còn nhóm người chơi bọn họ lại là dê, nên nhóm người đó tỏ ra vô cùng sợ hãi.
Thử nghĩ xem một người bình thường trông thấy một đám dê đứng thẳng hai chân đi lại chẳng khác nào con người là chuyện khủng khiếp cỡ nào.
Đáng tiếc là trên người nhóm ‘dê’ mới tới này không có thêm manh mối hữu dụng nào nữa.
Tô Nguyệt Thiền cũng quay trở lại: “Tô tiểu thư, phải xử lý bọn họ như thế nào?”
“Chút chuyện nhỏ này không cần hỏi tôi, mấy người tự xử lý đi.”
“Dạ.”
***
***
Bến tàu cửa thôn.
Hai nhóm người đã ngưng chiến, cả hai bên đều có người bị thương. Giờ phút này mỗi nhóm đứng một bên, nhìn chằm chằm nhau.
Trưởng thôn không biết bị ai cào hai cái, trên mặt với trên cổ đều bị thương, ngay cả quần áo cũng bị xé rách.
“Thuyền…”
“Thuyền đến rồi!”
Trên mặt sông, bóng mờ từ xa tiến lại gần, dần lộ ra hình dáng cụ thể.
Là thuyền của đội chó săn.
Đội chó săn về quá muộn, lúc này tất cả mọi người đều đã quên chuyện đánh nhau vừa nãy, nhao nhao đứng dậy chạy đến cạnh bờ sông, rướn cổ nhìn ra xa.
“Sao lại không thấy ánh đèn?”
“Có thấy người không?”
“Lần này bọn họ mang về bao nhiêu dê? Tôi có thể được chia một con không?”
“Cuối cùng cũng tới!”
Con thuyền lướt trên mặt sông, không có chút ánh sáng, u ám như một con thuyền ma.
Hơn nữa có thôn dân còn phát hiện ra điểm bất thường.
“Sao lại chỉ có một chiếc thuyền vậy?”
“Đúng vậy, còn một chiếc nữa đâu?”
Đội chó săn trở về đều là đi hai thuyền…
Thuyền cách bờ còn một khoảng, đám thôn dân chỉ có thể rướn cổ lên nhìn, không cách nào đi lên kiểm tra tình hình.
Trong sự lo lắng chờ đợi của thôn dân, cuối cùng con thuyền cũng đã cập bến.
Nhưng bọn họ không thấy người đứng đầu thuyền, chuyện này lại càng bất thường.
Người họ Cao chưa từng đi đón thuyền nhưng bọn họ cũng có người từng trộm chạy tới xem. Thời điểm thuyền cập bến, người của đội chó săn sẽ đứng ở đầu thuyền.
Sao hôm nay lại chẳng thấy ai hết vậy?
Thuyền cập bến, sóng nước từng đợt liên tiếp đánh lên bờ, kèm theo tiếng vang khi thân thuyền va vào tảng đá cạnh bờ.
Thân thuyền bị tấm bạt che kín, không thể thấy được tình hình bên trong.
Bến tàu an tĩnh, bầu không khí quỷ dị lan tràn.
Trưởng thôn liếc mắt nhìn thôn dân bên cạnh, thôn dân lập tức gọi với vào trong khoang thuyền:
“A Hoa?”
Trong khoang thuyền không có người đáp lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Người của đội chó săn đâu?”
“Sao không thấy ai hết vậy…”
Trưởng thôn luôn cảm thấy đêm này làm gì cũng không được như ý, ông ta chậm chạp thở ra một hơi: “Đi lên xem thử đi.”
Một vài thôn dân lập nhóm cùng nhau lên thuyền.
Nhưng chỉ tầm mười giây sau, mấy thôn dân kia vội vàng chen nhau chạy ra, lộn nhào xuống thuyền.
Bọn họ run rẩy chỉ vào khoang tàu: “Chết… Chết rồi… Chết hết rồi… Tất cả đều chết hết rồi.”
Những thôn dân khác vốn đã căng thẳng vì hành động của bọn họ, lúc này nghe họ nói vậy, trái tim cũng nhảy lên theo.
Dù sao trưởng thôn vẫn là trưởng thôn, ông ta vẫn bình tĩnh hỏi: “Tình hình bên trong thế nào? Ai chết?”
“Đội chó săn… Người của đội chó săn đều chết hết rồi!” Gương mặt thôn dân lên tiếng nói chuyện trắng bệch: “Là Dê Thần… Chắc chắn là Dê Thần!”
“Là Dê Thần tới… Là nó! Là nó!”
“A!”
Một thôn dân lên thuyền đột nhiên ôm đầu thét chói tai rồi bỏ chạy.
Trưởng thôn nghe thấy Dê Thần thì sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nhưng ông ta vẫn gọi hai thôn dân khác tới, cùng lên thuyền xem tình hình.
Thi thể của mấy người thuộc đội chó săn nằm sâu bên trong khoang thuyền, bọn họ bị bày thành tư thế hiến tế, xung quanh toàn là dấu chân dê đỏ như máu.
“Chết rồi, chết thật rồi…”
Thôn dân đi vào cùng trưởng thôn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, lảo đảo lùi về sau.
Cơ thể trưởng thôn cũng loạng choạng: “Hai người…”
Ông ta vừa quay đầu lại thì phát hiện hai thôn dân kia đã bỏ chạy.
“…”
***
***
Trong bụi cỏ cách bến tàu không xa.
Ngân Tô và nhóm Tô Nguyệt Thiền đang ngồi xổm trong đó nhìn chằm chằm động tĩnh bên bến tàu.
Nghe tiếng quỷ khóc sói tru bên kia, Ngân Tô cong cong khóe môi: “Chúng ta đi chuẩn bị món quà bất ngờ thứ hai cho các thôn dân đi.”
Tô Nguyệt Thiền đưa ra chủ ý đi móc mắt trên đầu dê ở đền thờ thôn.
Chuyện thú vị như vậy, đương nhiên là Ngân Tô vui vẻ đồng ý.
Tô Nguyện Thiền vẫn rất cẩn thận, không dám đi một mình, cố ý gọi Ngân Tô. Nếu xảy ra vấn đề gì, Tô Nguyệt Thiền cảm thấy có lẽ Tô tiểu thư có thể giải quyết.
Thế là cả đám sau khi hóng xong trò vui bên bến tàu liền đi thẳng đến đền thờ thôn.
Đầu dê đắm mình dưới ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, âm u vắng lặng.
Trong đôi đồng tử ngang chứa đựng tia sáng bạc, trước sau như một nhìn chằm chằm cửa thôn.
Tô Nguyệt Thiền nhìn đầu dê, bảo người canh gác giúp mình còn cô ấy thì trực tiếp leo lên đền thờ thôn.
Đầu dê này rất quỷ dị. Tô Nguyệt Thiền cảnh giác tới gần, trước tiên thử dụng vào đầu dê.
Cảm giác chạm vào giống lông dê bình thường.
Không có nguy hiểm.
Tô Nguyệt Thiền rút một cây kim loại ra, chuẩn bị móc mắt xuống.
“Cầm luôn đầu dê xuống đây.” Giọng nói của Ngân Tô truyền từ bên dưới đến.
Tô Nguyệt Thiền không chút do dự gỡ đầu dê xuống, nhanh chóng nhảy xuống khỏi đền thờ thôn.
Sau khi đầu dê bị lấy xuống, xung quanh vẫn yên tĩnh như trước, đến gió cũng không chút thay đổi.
Ngân Tô nhận lấy đầu dê, xem xét tỉ mỉ một lúc rồi bất chợt áp sát mặt vào cặp đồng tử ngang kia.
Tô Nguyệt Thiền: “…”
Mâu Bạch Ngự: “…”
Hành động của Ngân Tô khiến mọi người nhớ tới cảnh quái vật áp sát mặt lại rồi giết.
Quái vật thích nhất là làm như vậy…
“Có thôn dân tới.” Nhung Trang đang canh gác nhắc nhở mọi người.
Ngân Tô ném đầu dê cho Tô Nguyệt Thiền: “Đi thôi.”
Tô Nguyệt Thiền ôm lấy đầu dê, cô ấy lại liếc mắt nhìn đền thờ trống không.
Vốn tưởng rằng lấy đầu dê là chuyện vô cùng nguy hiểm, không ngờ lại dễ dàng như vậy, chẳng hề xảy ra chuyện gì hết.
Cả đám ôm đầu dê nhanh chóng rời khỏi.
Ngay khi bọn họ rời đi, có thôn dân chạy tới, mấy thôn dân đằng trước cũng không chú ý tới đầu dê trong đền thờ đã biến mất.
Mãi đến thôn dân đi đằng sau ngẩng đầu lên nhìn một cái, cái liếc mắt này khiến vẻ mặt vốn đã tái lại càng thêm tái.
“Đầu dê…” Thôn dân chỉ vào đền thờ thôn: “Không thấy…”
Thôn dân đằng sau theo tới vội vàng dừng lại, nhìn lên trên.
Đầu dê vốn vô cùng dễ thấy… Biến mất.
“Sao lại biến mất? Lúc đi ra tôi còn cố ý nhìn, rõ ràng lúc đó vẫn còn.”
“Đúng… Tôi cũng thấy.”
“Sao lại vậy?”
“Có phải là Dê Thần… Dê Thần không hài lòng với tế phẩm của chúng ta không?”
Người của đội chó săn chết hết, đầu dê cũng biến mất một cách khó hiểu… Tâm trạng của đám thôn dân hiện đang khủng hoảng tột độ.
***
***
Mà nhóm người đầu têu lúc này đã về tới kho lúa.
Sau chuyện ban ngày, đám người nhà hờ kia có vẻ như là đã có ý khác với bọn họ, đoán chừng là sẽ ra tay với bọn họ.
Vì an toàn, tốt nhất mọi người nên ở cùng nhau.
Mà kho lúa này chính là lựa chọn tốt nhất.
Ngân Tô không quá tình nguyện, dù sao thì nhà cô cũng do cô quyết định. Có thể ở phòng riêng thì sao phải nằm giường chung.
Nhưng nghĩ tới mục đích tiến vào phó bản lần này, cô vẫn quyết định để ý tới nhóm người này.