Edit: Sơ
Beta: Wendy
Đêm hôm khuya khoắt, dê trong thôn lại loạn thành một bầy, tiếng huyên náo của đám thôn dân truyền đến kho lúa.
Nhung Trang đi từ bên ngoài về: “Bọn họ tụ tập tới nhà trưởng thôn, có lẽ là muốn thương lượng chuyện xảy ra đêm nay.”
“Thôn dân hẳn là không có thời gian tìm chúng ta gây chuyện, chúng ta ở đây cũng coi như là an toàn.” Mâu Bạch Ngự nói.
Nói xong, Mâu Bạch Ngự còn liếc mắt nhìn Ngân Tô.
Ngân Tô ngồi một bên, một tay chống cằm, khuỷu tay chống lên đầu gối.
Phát giác ra được ánh mắt của Mâu Bạch Ngự, cô hơi liếc mắt sau đó phối hợp gật đầu: “Anh nói đúng.”
Mâu Bạch Ngự: “…”
Anh ta cũng không phải là có ý này.
Tô Nguyệt Thiền đặt đầu dê vào bên trong, đôi đồng tử ngang kỳ dị kia bị đồ vật phủ lên.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào cặp mắt kia, một lúc lâu sau, đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta nhìn ‘Người’ thành ‘Dê’ hẳn là một loại ô nhiễm nào đó. Lúc tiến vào thôn Dương, chúng ta đều bị cặp mặt này nhìn chằm chằm…”
Bọn họ cảm thấy đôi mắt này quỷ dị nên vẫn luôn tránh nhìn vào nó.
Nhưng nhỡ đâu không cần phải nhìn vào thì sao?
Chỉ cần bị nó trông thấy cũng sẽ bị ô nhiễm?
Bởi vì thời điểm bọn họ vào thôn đã bị ô nhiễm rồi nên khi nhìn những người bị bắt tới kia mới thấy họ là dê.
“Cho nên vừa rồi trên thuyền, những người chúng ta trông thấy trong hình dạng dê.”
“Là nhận thức của chúng ta bị bóp méo.”
Bản thân bọn họ bị ô nhiễm nên dù có rời khỏi thôn hay không thì nhận thức đều có hiệu lực.
Thôn dân cho là ‘dê’ thì trong mắt bọn họ chính là dê.
Về phần người kia… Có lẽ cô ấy không bị coi thành dê là vì nhu cầu đặc biệt của thôn dân nên trong mắt đối phương, bọn họ là người.
Sau khi suy đoán ra được đại khái, Tô Nguyệt Thiền nhìn về phía mọi người: “Tôi móc mắt nó ra xem thử nhé?”
Mâu Bạch Ngự gật đầu: “Được.”
Đã tìm được nguồn gốc ô nhiễm, có thể phá nó thử xem.
Có khi lại giải trừ được ô nhiễm mà cũng có thể là không.
Tô Nguyệt Thiền lấy một cây kim loại sắc nhọn ra, giật miếng vải phủ trên đầu dê xuống, cắm thẳng vào trong mắt dê.
“Xẹt xẹt…”
Gần như là cùng lúc đó, đèn pin dùng để chiếu sáng chớp tắt.
Bóng người của nhóm người chơi đứng trong kho lương thực lập lòe dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối trông vô cùng quỷ dị.
Tất cả ánh sáng xung quanh chợt tối sầm lại, đợi đến khi ánh sáng xuất hiện lại, Tô Nguyệt Thiền phát hiện trong kho lúa chỉ còn lại một mình cô ấy.
Và cái đầu dê kia.
Rõ ràng vừa rồi cô ấy đã cắm thanh kim loại vào trong mắt dê nhưng lúc này cặp mắt kia vẫn hoàn hảo không chút tổn hao.
Sau đó Tô Nguyệt Thiền nhìn thấy Dê Thần chớp mắt một cái.
Xung quanh kho lúa bắt đầu xảy ra biến hóa, cỏ khô trên mặt đất biến mất, mặt đất trở nên sạch sẽ, hai bên tường cũng mới hơn hiện tại rất nhiều.
Bên trong kho lúa có thêm một vài người, cách ăn mặc của bọn họ cũng không khác thôn dân hiện giờ là bao.
Bọn họ đều rất vui vẻ, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Tô Nguyệt Thiền lại đột nhiên xuất hiện ở chính giữa nhóm người đó.
Cô ấy nhìn dưới đất, đầu dê đã biến mất.
“Năm nay có thể trải qua một năm tốt lành.”
Tô Nguyệt Thiền nghe được giọng nói.
“Đúng vậy, năm trước đúng là làm khổ chúng ta mà, may mà năm nay không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều có thể trải qua một năm tốt lành.”
“Chú cho tôi một tấm da dê tốt tốt nhé, tôi về làm áo cho con gái.”
“Không thành vấn đề.”
Tô Nguyệt Thiền nhìn hai người thôn dân đang trò chuyện xách một cái hộp đi qua trước mặt cô ấy. Bọn họ bỏ hộp xuống, để lộ ra con dao lóe lên ánh sáng lạnh.
Đây là chuyện đã từng xảy ra trong kho lúa.
Tô Nguyệt Thiền nhìn về phía cửa kho lúa, vừa vặn trông thấy có thôn dân mang dê vào.
Tiếng cười nói của thôn dân át đi tiếng kêu của dê.
Tô Nguyệt Thiền nhìn động tác giết dê, lột da, róc xương vô cùng thành thạo của bọn họ.
Thời gian không trôi theo tốc độ bình thường, chỉ ngắn ngủi một phút đồng hồ, trước mặt Tô Nguyệt Thiền đã chất một đống dê rất cao.
Ánh sáng trước mắt nhanh chóng biến hóa, kho lúa khôi phục lại vẻ trống trải, cửa kho cũng bị đóng chặt.
Nhưng một giây sau, cửa kho bị đẩy ra, thôn dân cười cười nói nói tiến vào, gần như không khác gì hình ảnh trước đó.
Nhưng nội dung cuộc đối thoại lại khác, hơn nữa bên ngoài cửa, tuyết đã rơi.
Hẳn là một năm đã trôi qua…
Năm nay trông thôn dân cũng vô cùng vui vẻ, rõ ràng là một năm bội thu.
Một năm rồi lại một năm…
Năm nào thôn dân cũng giết rất nhiều dê, để tích trữ qua mùa đông.
Không biết đã qua bao nhiêu năm, cửa kho lại một lần nữa mở ra, rõ ràng trông những thôn dân đó không quá vui vẻ, dê bọn họ giết cũng ít hơn rất nhiều.
“Nhà tôi chết mất sáu con dê, năm nay phải sống thế nào đây…”
“Nhà tôi cũng chẳng tốt hơn là bao.”
“Đang êm đẹp sao tự nhiên lại chết?”
“Trưởng thôn nói là mắc bệnh dịch, cứ cách vài năm lại bộc phát một lần.”
“Đúng là xui xẻo.”
Tô Nguyệt Thiền không cách nào rời khỏi kho lúa này, cô ấy chỉ có thể hoạt động trong phạm vi kho lúa, cho nên chỉ có thể chờ hết đến lại đi từ năm này qua năm khác.
***
***
Lại thêm một năm, năm nay các thôn dân vẫn không vui như trước, hiển nhiên là dê lại bệnh chết rất nhiều, chẳng sống được vài con.
Thôn dân người nào người nấy mặt ủ mày chau, hoàn toàn không hề vui vẻ chờ đón một năm mới.
***
***
Lại một năm nữa qua đi.
“Một năm làm việc không công, chẳng biết năm nay có thể chịu nổi qua năm mới nữa không đây…”
“Cũng không biết hai năm nay xảy ra chuyện gì nữa, năm nào cũng dính phải dịch bệnh. Trưởng thôn cũng không có cách giải quyết, không biết sang năm chúng ta có nuôi nữa không đây…”
Thôn dân thảo luận xong vấn đề về dê, đột nhiên có người nhắc tới chuyện khác:
“Không biết vợ tôi bị sao mà mãi không mang thai, còn đang lo mẹ tôi có trụ được qua mùa đông năm nay không nữa, nguyện vọng lớn nhất của bà là được bế cháu.”
“Lại nói thôn ta hình như hai ba năm không có đứa trẻ nào ra đời nhỉ?”
“Trước tôi cũng không để ý, nghe cậu nói thì thấy hình như là vậy thật…”
Đề tài này cứ qua đi như vậy, cũng chẳng gây ra phản ứng lớn gì.
Nhưng lại qua hai năm, thôn dân rõ ràng đã bắt đầu lo lắng.
“Dê nuôi không sống được mà sao đến phụ nữ cũng không sinh nổi con vậy? Có khi nào thôn chúng ta bị nguyền rủa không?”
“Đúng là lạ thật…”
***
***
Chuyện như vậy lại tiếp diễn thêm hai năm, trong thôn vẫn không có đứa trẻ nào được sinh ra, thôn Dương biến thành thôn không con.
Chính vào lúc này, Tô Nguyệt Thiền phát hiện các thôn dân hết sức phấn khởi bắt đầu giết dê vào mùa hè.
Tô Nguyệt Thiên phán đoán thời gian thông qua tình hình bên ngoài cửa và trang phục của thôn dân, hẳn là không sai.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Thôn dân chỉ giết dê vào mùa đông nhận dịp lễ mừng năm mới.
Tô Nguyệt Thiền cảm thấy đây có thể là bước ngoặt, có lẽ chính là vị bà đồng kia xuất hiện…
Quả nhiên, cô ấy nghe thấy hai từ ‘Bà đồng’ trong cuộc trò chuyện giữa các thôn dân.
Bởi vì chỉ giết một con dê nên Tô Nguyệt Thiền cũng không nghe thấy thêm được tin tức gì, chỉ biết bà đồng đã tới thôn được một khoảng thời gian, hơn nữa đã có người mang thai.
Tô Nguyệt Thiền ở trong kho lúa không cách nào cảm nhận được thời gian thay đổi, chỉ có thể phán đoán thông qua cảnh tượng bên ngoài cửa kho lúa.
Nhưng khi cửa kho lúa lại lần nữa mở ra, cô ấy phát hiện có đứa trẻ ba tuổi chạy vào.
Mấy năm trước không có đứa bé nào ra đời, đứa trẻ này chắc chắn là được sinh ra sau khi bà đồng tới.
Đã qua ba năm…
Nói cách khác, đã ba năm trong thôn không giết dê —— Ít nhất là không giết trong kho lúa này.
Thôn dân bắt đầu đi vào, Tô Nguyệt Thiền trông thấy có thôn dân mang gì đó tới.