Edit: Sơ
Beta: Wendy, Yan
Là người.
Tô Nguyệt Thiền nhìn thôn dân mang người kia tới chỗ thả dê, cô ấy nghe thấy người kia hô cứu mạng.
Thế nhưng thôn dân lại như không nghe thấy.
Ngược lại trên mặt bọn họ lại hiện lên vẻ vui mừng, từng tiếng từng tiếng hô ‘Cứu mạng’ lẫn trong đám thôn dân hệt như tiếng dê kêu trước đây.
Ngay cả đứa trẻ ba tuổi tay cầm chiếc chong chóng tre đang chạy quanh người kia dường như cũng không nghe thấy tiếng kêu ‘Cứu mạng’ đó.
Bọn họ không nghe thấy tiếng kêu cứu.
Tô Nguyệt Thiền trông thấy có thêm rất nhiều người nữa bị mang tới, bọn họ chẳng khác nào hàng hóa, bị ném qua một bên.
Thôn dân bắt đầu mài dao, chuẩn bị giết dê.
Trong mắt thôn dân, chắc hẳn những người kia là dê, đều là súc vật.
Tô Nguyệt Thiền nhìn họ thuần thục xử lý như những lần giết dê trước, phớt lờ những tiếng kêu cứu mạng, cảnh tượng này chẳng có chút khác biệt nào so với cảnh bọn họ giết dê đón năm mới.
Cảnh tượng nhanh chóng biến đổi, mỗi một cảnh đều là hình ảnh thôn dân cầm dao giết ‘Dê’.
Thôn dân hết sức phấn khởi trò chuyện lại qua một năm tốt lành, hy vọng năm sau cũng là một năm bội thu như vậy.
Nhưng không biết bắt đầu từ năm nào, Tô Nguyệt Thiền trông thấy trong ‘Bầy dê’ đã xuất hiện thôn dân, bọn họ bị trói tới kho lúa, hô hào cứu mạng giống những con ‘Dê’ trước đó.
Đương nhiên không có thôn dân nào nghe thấy tiếng kêu cứu của bọn họ. Bọn họ giống với những con ‘Dê’ kia, bị đẩy lên bàn mổ.
Nhưng thôn dân cũng chỉ là con số rất ít, phần lớn vẫn là những gương mặt xa lạ.
Tô Nguyệt Thiền nhìn đống xương cốt ngày càng nhiều, ngày càng nhiều…
Chúng bị chất đống vào một bên trong kho lúa, dày đặc một màu trắng khiến lòng người rét run.
Cuối cùng có một ngày, đột nhiên thôn dân bắt đầu xây tường, để đống xương kia vào bên trong.
Cửa kho lúa đóng lại, xung quanh rơi vào trong bóng tối.
Tô Nguyệt Thiền biết, cánh cửa kia sẽ không mở ra nữa.
Trong bóng tối, một tia sáng lóe lên, Tô Nguyệt Thiền nhìn thấy đầu dê đang lơ lửng giữa không trung, một đôi đồng tử ngang lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ấy.
Hai mắt Tô Nguyệt Thiền khẽ tối sầm lại, tỉnh táo lên tiếng: “Là ngươi biến thôn Dương thành dáng vẻ hiện tại?”
Đầu dê há miệng, một giọng nói xa lạ vang lên: “Là tự bọn họ.”
Giọng nói của đầu dê có chút tang thương, giống như một lão già: “Là bởi vì bọn họ giết quá nhiều dê nên ta mới xuất hiện.”
Thôn dân giết dê hết năm này qua năm khác, bọn họ không chỉ tự mình ăn mà còn mang đi bán.
Khoảng thời gian gần tới lễ mừng năm mới, việc buôn bán thịt dê kiếm được rất nhiều tiền, đủ cho cuộc sống sinh hoạt cả một năm của bọn họ.
Thời điểm mới xuất hiện, nó không có ý thức, chỉ là bị nhốt lại trong kho lúa.
Giống như Tô Nguyệt Thiền hiện tại vậy, nhìn thôn dân giết hết con dê này đến con dê khác, nghe chúng thảm thiết kêu “Be be be”.
Có lẽ nó sinh ra là vì dê nên có thể cảm nhận được nỗi thống khổ, căm hận của bọn chúng.
Dần dần, suy nghĩ của nó càng ngày càng rõ ràng, nó học được cách suy nghĩ, cũng học được thể nào là thống khổ, căm hận.
Đầu dê phát ra tiếng cười cổ quái: “Loài người với loài dê bọn ta có gì khác nhau, đều là động vật, bọn họ có thể nuôi nhốt chúng ta, vậy thì tại sao chúng ta không thể nuôi nhốt bọn họ?”
Tô Nguyệt Thiền: “Ừ.”
Đầu dê: “…”
Phía sau Tô Nguyệt Thiền đột nhiên có vài cây đinh thép bay lên, vèo một tiếng bắn về phía đầu dê.
Đầu dê đột nhiên bay đi, đinh thép không bắn trúng đầu dê nhưng nó nhanh chóng phát hiện đinh thép bất chợt đổi hướng ngay giữa không trung, lại lần nữa lao về phía nó.
“…”
***
***
Bên trong kho lúa.
Sau khi không gian xung quanh sáng lên, Ngân Tô phát hiện không thấy Tô Nguyệt Thiền với đầu dê đâu nữa.
Những người khác vẫn còn.
Dù vậy tất cả mọi người đều không rối loạn, hiển nhiên là đã quá quen với tình huống này, hơn nữa bọn họ rất tin tưởng vào năng lực của Tô Nguyệt Thiền.
Bọn họ không lo lắng nên đương nhiên Ngân Tô cũng sẽ không lo chuyện bao đồng.
“Đợi đội trưởng ra là có thể biết được tình huống của đầu dê là như thế nào. Bây giờ chúng ta thảo luận trước một chút về vấn đề thân phận đi.” Liễu Liễu lên tiếng.
Trước đó Liễu Liễu lấy được một quyển sổ hộ khẩu, tình hình lúc đó khẩn cấp nên cô ấy vẫn chưa kịp xem, sau đó đi ra lại gặp phải Trần Thanh Diệc bị thương.
Mãi sau cô ấy mới tranh thủ thời gian xem thử, tên đăng ký trên sổ của cô ấy là Dương Thúy Thúy, trong sổ hộ khẩu cũng không nhìn ra được thông tin gì.
“Trước mắt chúng ta đều chỉ tìm được chút thông tin vụn vặt về thân phận của mình, chưa có ai lấy được thông tin hoàn chỉnh về thân phận.”
“Hẳn là trong thôn vẫn còn manh mối chúng ta chưa tìm được.”
“Chắc hẳn manh mối nằm ở trên đầu dê, đợi đội trưởng Tô ra có lẽ có tiến triển mới.”
Ngân Tô cũng chỉ lấy được một manh mối là cái tên ‘Hạnh Hạnh’, nhưng cô không tham gia thảo luận với bọn họ.
Có vẻ như những người khác cũng hiểu ra được rằng cái vị người chia sẻ này chỉ thỉnh thoảng mới hướng dẫn bọn họ thôi.
Vậy nên bọn họ vượt ải thế nào thì cứ vượt ải thế đó, sẽ không đặc biệt chú ý tới cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bọn họ không chờ được Tô Nguyệt Thiền mà lạ nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Là tiếng bước chân.
Có người đang tới gần kho lúa.
“Là thôn dân.” Liễu Liễu thả côn trùng nhỏ ở bên ngoài nhanh chóng đưa ra đáp án: “Hai… Không đúng, rất nhiều, bọn họ có chút kỳ lạ.””
Bên ngoài kho lúa, thôn dân giẫm lên ánh trăng tới gần kho lúa. Mặc dù bọn họ vẫn trong hình dạng con người nhưng cái bóng phản chiếu dưới đất lại mọc ra sừng dê.
Bọn họ nhanh chóng tới gần kho lúa, chẳng mấy chốc đã tới gần cửa kho lúa.
Một giây sau, mười thôn dân đồng thời vọt tới cửa kho lúa.
“Rầm!”
“Rầm!”
Sau vài lần va chạm, cánh cửa kho lúa bằng gỗ không thể chịu nổi nữa, ầm ầm sụp đổ.
Dưới ánh trăng, khói bụi mù mịt, kho lúa lặng ngắt như tờ.
Thôn dân tiến vào kho lúa, không phát hiện mục tiêu thì rõ ràng có chút mờ mịt. Bọn họ bước vào trong kho lúa, có vẻ là muốn lục soát kho lúa một lần.
Bọn họ vừa bước vào trong kho lúa, ánh sáng sau lưng lập tức biến mất.
Thôn dân quay đầu nhìn, đằng sau chỉ còn lại có một khoảng không đen kịt, làm gì còn cửa nữa.
Một thôn dân trong đó rõ ràng cảm nhận được cánh cửa đang bị ông ta giẫm ngay dưới chân, đằng sau không biết là bị vật gì chặn mất ánh trăng.
Trong bóng tối nơi thôn dân không nhìn thấy, một chùm tóc chậm rãi rủ xuống, quấy lấy thôn dân đứng cuối. Trước khi ông ta kịp hét lên, nó đã kịp chặn miệng ông ta lại, kéo vào trong tóc.
Đồng thời, bên kia cũng vang lên tiếng thôn dân k** r*n, rõ ràng là cũng bị tập kích.
Những phương hướng khác cũng truyền đến đủ loại tiếng động.
Quái vật tóc thở phì phò cuốn thêm hai thôn dân, chỉ sợ chậm tay là khẩu phần lương thực bị người ta cướp mất.
***
***
Nhà trưởng thôn.
Thôn dân tụ tập ở đây để thảo luận về việc đội chó săn và đầu dê đột nhiên mất tích nhưng cuối cùng không hiểu sao lại biến thành hai nhà Dương, Cao cãi lộn.
Người họ Dương cảm thấy là người họ Cao giở trò quỷ, bao nhiêu năm như vậy chẳng sao, tự nhiên người họ Cao đòi đi cùng thì lại có chuyện.
Người họ Cao lại cảm thấy là người họ Dương cố ý vì sợ bọn họ nhận ra gì đó.
Hai bên trước đó đã đánh một trận ở bến tàu, giờ lại bất đồng trong lời nói, thế là lại lao vào đánh nhau.
Trong lúc hỗn loạn, trưởng thôn bất tri bất giác không thấy tăm hơi.
Rõ ràng sức chiến đấu của trưởng thôn không hề ổn một chút nào, lúc này ông ta đang bị đám thôn dân đụng bay vào trong góc, ôm đầu né tránh đoàn người tới lui.
Không biết ông ta bị ai đụng phải một cái, ngã cái rầm xuống đất.
Đang định đứng lên thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có một đôi mắt màu đỏ.
Trưởng thôn sững sờ.
Vào ngay lúc trưởng thôn ngây người, một cô bé bất chợt xuất hiện, giọng giòn tan hỏi ông ta: “Ông có thấy bé gấu của con không?”